Chương trước
Chương sau


Nghĩ đến đây Diệp Quân thở dài, mình muốn thiết lập một trật tự công bằng, suy nghĩ này không sai, sai ở chỗ mình vẫn chưa làm tốt.



Diệp Quân quay đầu nhìn Tịnh tông chủ bên cạnh, khuôn mặt Tịnh tông chủ không chút cảm xúc.



Diệp Quân thu lại ánh mắt, hắn nhìn ông cháu Dương Cập trong điện, sau đó lại nhìn Phương Ngự đã quay về trong điện của mình.



Phương Ngự vừa về đến điện của mình, một ông lão chạy vào.





Nhìn thấy ông lão, Phương Ngự hơi ngạc nhiên: “Tộc trưởng?”



Người đến chính là tộc trưởng nhà họ Phương, Phương Đình.



Sắc mặt Phương Đình rất khó coi: “Tiểu Ngự, rốt cuộc chuyện là thế nào? Chuyện là sao?”







Nghe Phương Ngự nói xong, Phương Đình sững sờ hồi lâu, một lúc sau mới thở dài: “Thì ra là thế, thảo nào…”



Phương Ngự hơi khó hiểu: “Tộc trưởng, sao thế ạ?”



Phương Đình lại thở dài: “Cách đây không lâu, viện Xét Duyệt bỗng nói với bọn ta là nhà của chúng ta đã không qua xét duyệt, chúng ta không được phép ở đó nữa… Không chỉ vậy, hai vị trí học nhập của Phương Vân và Phương Lăng cũng đã bị từ chối, nói là chúng không đủ điều kiện để tuyển thẳng, còn…”



Nói đến đây ông ta muốn nói lại thôi.



Phương Ngự có cảm giác không lành hỏi: “Sao thế ạ?”



Phương Đình thấp giọng nói: “Nhà họ Nhạc đến hủy hôn”.



Phương Ngự sửng sốt: “Hủy hôn?”



Phương Đình gật đầu, sắc mặt khó coi: “Tất cả dấu hiệu đều cho thấy cậu đắc tội với ai đó, hơn nữa còn không phải là người tầm thường, bây giờ họ đều không dám đến gần nhà họ Phương, e bị liên lụy…”



Phương Ngự trầm giọng nói: “Tộc trưởng, ta xin lỗi”.



Phương Đình do dự một lúc, sau đó thở dài: “Bọn họ muốn lôi kéo quan hệ với cậu, dù sao cậu cũng là người từng gặp được viện trưởng, nếu cậu có thể trở thành người của bọn họ, dĩ nhiên là chuyện tốt với họ, mà cậu lại từ chối”.



Nói đến đây, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ phức tạp: “Tiểu Ngự, cậu phải biết mặc dù cậu đã từng gặp viện trưởng, nhưng đối với họ, cũng chỉ là gặp một lần, họ sẽ không cho rằng cậu và viện trưởng là huynh đệ, cậu hiểu điều này chứ?”



Phương Ngự gật đầu: “Ta hiểu”.



Phương Đình hơi khó hiểu: “Vậy tại sao cậu còn muốn làm thế?”



Phương Ngự im lặng.



Phương Đình lại nói: “Tiểu Ngự, chắc cậu cũng biết lần này là một cơ hội lớn để nhà họ Phương chúng ta vực dậy, có thể nói là cơ hội ngàn năm hiếm gặp, chỉ cần nắm lấy được cơ hội này, nhà họ Phương chúng ta có thể vươn lên, có thể trở thành gia tộc lớn, thế hệ tiếp theo của cậu cũng sẽ có thể có được nhiều cơ hội hơn… Điều này có thể thay đổi cơ hội của cả gia tộc chúng ta, cậu… biết không?”





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.