Nói xong ông ta xoay người rời đi, khi đi đến cửa đại điện, ông ta bỗng dừng lại: “Ta đã quyết định dẫn nhà họ Phương về Ung Châu… Bây giờ nhà họ Phương chúng ta không chỉ trở thành trò cười của thành Quan Huyên, mà cũng đã trở thành trò cười của Ung Châu… Tiểu Ngự… cậu tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Sau khi Phương Đình đi, Phương Ngự đứng ở cửa đại điện, lặng thinh hồi lâu.
Lúc này Dương Việt xuất hiện bên cạnh Phương Ngự, y quay đầu nhìn Phương Ngự: “Hối hận sao?”
Phương Ngự lắc đầu: “Không hối hận”.
Dương Việt nhìn Phương Ngự: “Tại sao?”
Phương Ngự mỉm cười: “Bây giờ thế giới này không tốt như vậy, nhưng ta tin sau này Dương huynh có thể làm cho thế giới này trở nên tốt hơn”.
Nói rồi gã xoay người rời đi.
Dương Việt trầm mặc đứng đó một lúc, sau đó khẽ cười nói: “Huynh đệ? Ngươi quả thực vừa ngu ngốc vừa ngây thơ, một nhân vật tuyệt thế như viện trưởng sao có thể làm huynh đệ với một người phàm như ngươi?”
Dứt lời, Dương Việt xoay người rời đi.
Trong tinh không đặc biệt, Diệp Quân im lặng hồi lâu, sau đó xoay người nhìn Tịnh tông chủ bên cạnh, Tịnh tông chủ bỗng xoay người nhìn thẳng vào hắn: “Ván này ta thua rồi”.
Ầm!
Thoáng chốc khí tức kiếm đạo của Diệp Quân điên cuồng tăng lên, từng luồng kiếm ý trào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308613/chuong-4650.html