Chương trước
Chương sau


Năm đó ông ta cũng đầy nhiệt huyết và hoài bão như vậy, đặc biệt là khi viện trưởng muốn thành lập một thế giới công bằng trật tự, ông ta xem đó là một loại tín ngưỡng, làm mục tiêu phấn đấu cả đời, nhưng sau khi gia nhập thư viện, ông ta mới phát hiện ra thư viện khổng lồ này phức tạp đến mức nào, các tông môn lớn nhỏ và thế gia rắc rối phức tạp, sâu không lường được.



Nếu ngươi muốn làm một việc gì đó, phải có người phía sau, nếu không, ngươi sẽ không làm được gì cả.



Đối đầu?



Ông ta đã từng đối đầu, nhưng kết quả là, ông ta bị chuyển từ nhân vật nòng cốt thư viện đến đây.





Ngươi không làm thì không sao, nhưng nếu ngươi muốn làm thì xung quanh ngươi sẽ toàn kẻ thù của ngươi.



Trong một số nơi, khi ánh sáng chiếu vào bóng tối thì đó chính là nơi có tội.



Bóng tối chính là nơi có tội.







Thiếu niên đột nhiên nói: "Ông nội hối hận sao?"



Dương Cập khẽ nói: “Hối hận, đến xanh cả ruột rồi... nếu năm đó ông nội biết linh hoạt một chút, gia tộc sẽ không bị ép thành như vậy, cháu cũng có thể đi đến thư viện, chứ không phải bị bọn họ nhắm vào, là ông nội hại gia tộc, hại luôn cả tiền đồ của cháu...”



Thiếu niên hơi cúi đầu, yên lặng không nói.



Thật ra, với tài năng của Dương Việt, gã chắc chắn có thể gia nhập tổng viện của thư viện, dù sao, gã mới mười tám tuổi đã đạt đến cảnh giới Đạo Tiên, vào trong thư viện, cũng là một thiên tài, nhưng bởi năm đó xảy ra một vài chuyện, người phía trên không muốn người của nhà họ Dương gã tiến vào tổng viện của thư viện...



Bọn họ cũng đã thử nhưng không có tác dụng gì cả.



Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên: "Viện trưởng hy vọng thư viện có thể trở nên tốt hơn”.



Dương Cập khẽ lắc đầu: “Viện trưởng... vẫn còn quá trẻ! Mọi người theo viện trưởng lăn lộn, không phải muốn thế giới trở nên tốt đẹp hơn, mà để kiếm lợi...”



Thiếu niên yên lặng một lúc lâu, nói: “Ông nội, ông hy vọng sau này cháu sẽ trở thành người như nào?”



Dương Cập trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài điện, nhẹ giọng nói: “Ông hy vọng cháu là một người tốt, nhưng ông nội biết, trên đời này, người tốt không thể làm được... giống như Phương Ngự, gã là người tốt, nhưng kết quả là gì? Nhiều khi, người càng xấu, lòng càng ác thì càng sống tốt, còn người càng tốt, lòng càng thiện, thì càng thê thảm... Thế gian này rốt cuộc làm sao vậy chứ?”

Trong thời không đặc biệt, Diệp Quân nhìn ông cháu trong đại điện, hồi lâu cũng không nói gì.



Hắn từng ở tầng dưới, nhưng dù sao nhà họ Diệp cũng chỉ là gia tộc nhỏ, khi đó hắn không tiếp xúc với thế giới tầng trên, cũng không hiểu quy tắc vận hành của cả vũ trụ thế giới, chứ đừng nói đến việc hiểu rõ nhân tính. Sau đó hắn kế thừa gia nghiệp, hắn càng không cần tiếp xúc và tìm hiểu vì hắn là người có quyền lớn nhất, tất cả quy tắc đều do hắn đặt ra.



Lúc này khi gặp được Phương Ngự và Dương Cập, hắn mới hiểu ra có nhiều lúc mình đúng là nghĩ quá đơn giản.



Như Dương Cập đã nói, những người và thế lực đi theo mình có mục đích gì?



Vì tín ngưỡng sao?



Không!



Họ đều là vì lợi ích.






























Vũ trụ Quan Huyên có mạnh hay không không nên đánh giá bằng việc vũ trụ Quan Huyên có bao nhiêu cường giả đỉnh cấp, giàu có thế nào, mà nên đánh giá bằng việc bây giờ những người ở tầng thấp trong vũ trụ Quan Huyên sống có hy vọng hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.