Chương trước
Chương sau
Bố Huyền phủi tay: “Chúng ta có thể bắt đầu thí luyện được rồi”.



Diệp Quân cười: “Ta đã được coi là mua chuộc thành công chưa?”



Bố Huyền cười ha hả: “Rồi”.



Nói rồi y đứng lên nhìn xung quanh: “Biết đây là nơi nào không?”



Diệp Quân lắc đầu.





Bố Huyền nhìn Diệp Quân: “Phục Võ Vực”.



Diệp Quân nhìn Bố Huyền, yên lặng chờ y nói tiếp.

Bố Huyền nhìn xung quanh với ánh mắt phức tạp: “Đây là nơi Phục Võ - quan chấp hành đứng đầu đời đầu tiên từng tu luyện, cũng vì bà ấy mà chức vị quan chấp hành đứng đầu này đã trở thành tối cao vô thượng, không thể xâm phạm trong nền văn minh Thiên Hành”.



Diệp Quân nói: “Tiền bối đó có còn sống không ạ?”







Bố Huyền gật đầu: “Còn sống”.



Diệp Quân nhìn xung quanh: “Người ấy đang ở đây ạ?”



Bố Huyền gật đầu: “Phải”.



Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Ta đấu với người đó ư?”



Bố Huyền cười: “Bà ấy thật sự sẽ đánh chết ngươi đấy. Cũng không đúng, ngươi không phải người của nền văn minh Thiên Hành, có lẽ bà ấy sẽ không đánh chết ngươi đâu”.



Diệp Quân hơi thắc mắc.



Bố Huyền nhẹ nhàng nói: “Đây là bí mật của nền văn minh Thiên Hành, nó là chuyện xảy ra từ rất lâu trước đây rồi”.



Diệp Quân nói: “Kể chút đi?”



Bố Huyền nhìn Diệp Quân, cười: “Cũng được. Năm xưa quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này đã từng phản bội nền văn minh Thiên Hành!”



Nghe điều này, Diệp Quân bỗng thấy hứng thú: “Phản bội nền văn minh Thiên Hành?”



Bố Huyền gật đầu: “Đúng thế, nguyên nhân là bà ấy yêu một người đàn ông nền văn minh ngoại tộc, nhưng lúc này nền văn minh chúng ta lại không cho phép”.



Diệp Quân im lặng, hắn đã cảm nhận được nền văn minh Thiên Hành này bài xích ngoại tộc đến mức nào.



Bố Huyền nói tiếp: “Ban đầu Phục Võ đã định bỏ trốn cùng người đàn ông ấy, nhưng họ vẫn bị Thiên Hành Chủ đời đó tìm được. Ta không biết quá trình cụ thể, bởi vì lúc đó ta còn chưa ra đời, ta chỉ biết họ nảy ra xung đột, bà ấy dẫn theo bốn vị quan chấp hành, Thiên Hành Chủ dẫn theo hai thượng thần và bốn vị hồng ý thần tướng đại chiến… Trận chiến ấy, hai vị quan chấp hành đã chết, ba hồng y thần tướng đã ngã xuống, hai vị thượng thần chết hết toàn bộ…”



Nói đến đây, trong mắt hắn hiện lên vẻ phức tạp: “Trận chiến đó nền văn minh Thiên Hành ta đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề”.



Diệp Quân nói: “Thiên Hành Chủ ấy và quan chấp hành đứng đầu Phục Võ kia thì sao?”



Bố Huyền nói: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ bị trấn áp tại đây, Thiên Hành Chủ bị thương nặng, không đến một trăm năm thì ra đi”.



Diệp Quân sửng sốt: “Ra đi?”



Bố Huyền gật đầu: “Thực lực của quan chấp hành đứng đầu Phục Võ vô cùng đáng sợ, trận chiến đó vô cùng khốc liệt, cường giả hàng đầu của nền văn minh Thiên Hành ta chết gần một nửa…”





Nói đến đây, y lắc đầu thở dài: “Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng nền văn minh Thiên Hành ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nguyên khí”.







Diệp Quân do dự một lúc rồi hỏi: “Thực lực của quan chấp hành Phục Võ kia mạnh như vậy, vì sao mọi người không thỏa hiệp một chút mà cứ nhất quyết phải đối đầu đến chết với bà ấy?”







Bố Huyền hơi bất đắc dĩ: “Đây cũng là điều ta rất không hiểu”.







Diệp Quân cạn lời.







Bố Huyền nói tiếp: “Nền văn minh ngoại tộc thì nhất định sẽ rất tệ à? Ta không thấy thế, chẳng hạn như ngươi, ta thấy ngươi rất xuất sắc. Thật đấy, ngươi là một nhân tài!”







Diệp Quân chợt trở nên cảnh giác.







Ông già này có gì đó bất thường!




Bố Huyền bỗng hỏi: “Có biết vì sao ta lại nói những điều này với ngươi không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.