Bố Huyền nhìn Diệp Quân rồi nhẹ nhàng bóc lớp vỏ kẹo ra, đang định đưa vào miệng thì nghe Diệp Quân nhắc nhở: “Thứ này cần phải liếm”.
Liếm để ăn!
Bố Huyền cũng không nghĩ nhiều, thè lưỡi ra liếm nhẹ kẹo hồ lô, vị chua chua ngọt ngọt vào miệng, hương vị khá được, nhưng ngoài ra không có chút linh khí nào.
Bố Huyền nghi ngờ nhìn Diệp Quân: “Cực kỳ bổ?”
Diệp Quân gật đầu: “Sau khi ăn vào phải ba trăm năm sau mới có thể thực sự tiêu hóa”.
Bố Huyền cắn kẹo hồ lô, sau khi nuốt xuống y nhàn nhạt nhìn Diệp Quân: “Suýt nữa ta đã tin đấy”.
Diệp Quân: “…”
Bố Huyền lại nói: “Còn gì khác nữa không?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Còn”.
Nói xong hắn đốt lửa, bắt đầu nướng thịt cừu.
Hắn biết nền văn minh Thiên Hành không có sinh vật cừu thế này.
Quả nhiên, nhìn thấy Diệp Quân lấy cừu ra, trong mắt Bố Huyền hiện lên vẻ tò mò: “Đây là yêu quái gì?”
Diệp Quân trả lời: “Đạo cừu!”
Cừu: “…”
Bố Huyền nhìn con cừu rồi hỏi: “Cũng đến từ hệ Ngân Hà à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, con cừu này ăn rồng phượng của hệ Ngân Hà, là tổ tiên của vạn yêu, có…”
Bố Huyền nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Nó không có yêu khí”.
Diệp Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308353/chuong-4390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.