Chương trước
Chương sau
Bố Huyền nhìn Diệp Quân rồi nhẹ nhàng bóc lớp vỏ kẹo ra, đang định đưa vào miệng thì nghe Diệp Quân nhắc nhở: “Thứ này cần phải liếm”.



Liếm để ăn!



Bố Huyền cũng không nghĩ nhiều, thè lưỡi ra liếm nhẹ kẹo hồ lô, vị chua chua ngọt ngọt vào miệng, hương vị khá được, nhưng ngoài ra không có chút linh khí nào.



Bố Huyền nghi ngờ nhìn Diệp Quân: “Cực kỳ bổ?”



Diệp Quân gật đầu: “Sau khi ăn vào phải ba trăm năm sau mới có thể thực sự tiêu hóa”.



Bố Huyền cắn kẹo hồ lô, sau khi nuốt xuống y nhàn nhạt nhìn Diệp Quân: “Suýt nữa ta đã tin đấy”.





Diệp Quân: “…”



Bố Huyền lại nói: “Còn gì khác nữa không?”



Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Còn”.



Nói xong hắn đốt lửa, bắt đầu nướng thịt cừu.







Hắn biết nền văn minh Thiên Hành không có sinh vật cừu thế này.



Quả nhiên, nhìn thấy Diệp Quân lấy cừu ra, trong mắt Bố Huyền hiện lên vẻ tò mò: “Đây là yêu quái gì?”



Diệp Quân trả lời: “Đạo cừu!”



Cừu: “…”



Bố Huyền nhìn con cừu rồi hỏi: “Cũng đến từ hệ Ngân Hà à?”



Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, con cừu này ăn rồng phượng của hệ Ngân Hà, là tổ tiên của vạn yêu, có…”



Bố Huyền nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Nó không có yêu khí”.



Diệp Quân cười ngượng: “Ăn ngon lắm, lát nữa người thử xem”.



Bố Huyền gật đầu: “Được”.



Một lúc sau, Diệp Quân đã nướng xong con cừu, sau khi hắn rưới gia vị lên, mùi thơm lập tức xộc lên, hấp dẫn vô cùng.



Bố Huyền nhìn con cừu trước mắt, trong mắt hiện rõ vẻ thích thú.



Diệp Quân xé một cái đùi cừu đưa cho Bố Huyền, ông không khách sáo nhận lấy gặm ngay, gặm xong cười với Diệp Quân bảo: “Mùi vị rất ngon đấy!”



Diệp Quân cười.



Thực ra cũng không phải cừu ngon, mà là y đã có thể đạt tới cảnh giới không ăn không ngủ, đột nhiên được ăn thứ chưa ăn bao giờ đương nhiên sẽ cảm thấy ngon miệng.



Nói cách một cách đơn giản thì là do mới lạ.



Bố Huyền chợt hỏi: “Có rượu không?”



Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, cười trả lời: “Có!”



Nói rồi hắn lấy ra một chai rượu đưa cho Bố Huyền.



Bố Huyền nhận lấy rượu, mở ra ngửi rồi bảo: “Mùi tương?”



Diệp Quân cười nói: “Ta mang từ hệ Ngân Hà tới đấy, loại rượu này rất có tiếng ở hệ Ngân Hà, nhưng nghe nói người bán rượu này đều sẽ không uống nó”.



Bố Huyền hơi tò mò: “Vì sao?”



Diệp Quân đáp: “Người bán rượu này hầu như đều dùng để làm quà tặng”.





Bố Huyền nhấp một ngụm rồi cau mày.







Diệp Quân hỏi: “Thế nào?”







Bố Huyền lắc đầu: “Rượu này không thuần, không hợp với ta”.







Nói xong y đặt nó sang một bên.







Diệp Quân: “…”







Bố Huyền rất hài lòng với thịt cừu, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch.







Diệp Quân thực sự hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ người cấp càng cao ở nền văn minh Thiên Hành lại càng dễ chung sống, ngược lại là những tên nhỏ bé phía dưới, ai nấy đều kiêu ngạo, không coi ai ra gì.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.