Chương trước
Chương sau
“Chàng trai đợi đã”.



Lúc Diệp Quân định đi, Thiên Kình bỗng nói.



Nghe thế Diệp Quân dừng lại, xoay người ngờ vực nhìn Thiên Kình.



Thiên Kình trầm giọng nói: “Chàng trai, mạo phạm hỏi một chút, sức mạnh huyết mạch đó của cậu là?”



Diệp Quân mỉm cười nói: “Huyết mạch phong ma”.





Phong ma!



Thiên Kình nhìn Diệp Quân, sau đó lại nói: “Huyết khí ác hồn đó có tác dụng với cậu à?”



Diệp Quân gật đầu: “Cực kỳ có tác dụng”.



Sở dĩ hắn có thể đạt được thần tính hoàn hảo sau khi hoàn toàn điên cuồng một phần là nhờ hấp thụ những ác hồn đó, vì sau khi hấp thụ những ác hồn đó, huyết mạch phong ma này của hắn trở nên mạnh hơn.







Thật ra nếu hắn đánh loạn thì huyết mạch phong ma của hắn sẽ trở nên đáng sợ hơn nữa.



Nhưng hắn không muốn làm thế, dù sao thời đại cũng đã thay đổi.



Thiên Kình bỗng nói: “Chàng trai, có một nơi có nhiều ác niệm và huyết khí hơn, cậu có muốn tới đó không?”



Diệp Quân sửng sốt, sau đó hỏi: “Nhiều ác niệm và huyết khí hơn hả?”



Thiên Kình gật đầu: “Đúng thế”.



Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Đương nhiên là muốn”.



Thiên Kình nói: “Đi theo ta”.



Nói rồi ông ta dẫn Diệp Quân xoay người rời đi.



Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều bèn đi theo ông ta, dĩ nhiên hắn không sợ đối phương giở trò gì xấu xa, một đánh một hắn cũng không sợ, nếu là đánh hội đồng, trong người hắn còn có Nhất Niệm và Tịnh An.



Hai người này không chỉ ăn khỏe, nếu lao vào đánh nhau thật, trong vũ trụ này ngoài cha và những người kia ra thì không ai có thể chịu được họ, dù sao hai người này cũng biết phóng hỏa.



Chẳng mấy chốc Diệp Quân đi theo Thiên Kình đến một vùng hoang vu.



Lúc đến đây, Diệp Quân nhíu mày, vì hắn nhận thấy vùng đất trước mặt hắn có một màu máu.



Ngoài ra huyết mạch phong ma trong người hắn bỗng bắt đầu xao động.



Thiên Kình nhìn vùng đất đó, trong mắt hiện lên tia phức tạp: “Nơi này là khu vực trọng tâm của trận đại chiến năm đó, ở sâu trong lòng đất chôn vùi hàng trăm triệu ác hồn, chúng chết trận ở đây, vì nơi này có cấm chế phong ấn đặc biệt nên cả đời đều không thể thoát ra được…”



Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân: “Nếu cậu có thể hấp thụ chúng thì cũng xem như là giải thoát cho chúng”.



Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối, trận đại chiến năm đó là?”



Thiên Kình im lặng một lúc rồi nói: “Năm đó chủ nhân của Đại Đạo hiện hữu và Cựu Đạo đã đánh một trận lớn vì tranh giành Đại Đạo, sau đó Cựu Đạo thất bại, Độc Khai Nhất Đạo đó cũng chính là Đại Đạo hiện hữu ngày nay, sau đó đối phương đã thiết lập một trật tự hoàn toàn mới. Tuy nhiên, sau khi đối phương đánh nhau với nền văn minh Thiên Hành một trận, thì không còn thấy tung tích nữa, thế là trật tự Đại Đạo hiện hữu của vũ trụ này bắt đầu sụp đổ…”



Diệp Quân khẽ gật đầu, lại hỏi: “Vị Cựu Đạo đó đã chết chưa?”



Thiên Kình hơi kích động nói: “Sao có thể chứ? Mặc dù chủ nhân Đại Đạo hiện hữu khá mạnh nhưng cũng không có khả năng giết chết Cựu chủ được”.







Diệp Quân hơi tò mò: “Vậy sao các ông lại thua?”







Sắc mặt Thiên Kình bỗng trở nên bất thường, một lúc sau ông ta trầm giọng nói: “Lúc đầu Cựu chủ rút lui theo tính chiến lược”.







Diệp Quân nhìn Thiên Kình không nói gì.







Con mẹ nó!







Ông đúng là có tài, chỉ có việc bỏ chạy thôi mà lại nói đến mức mỹ miều như thế.







Thiên Kình lại nói: “Nhưng cũng sẽ có ngày Cựu chủ quay lại thôi”.




Diệp Quân hỏi: “Khoảng bao lâu mới trở lại?”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.