Chương trước
Chương sau
Thiên Kinh lặng thinh.



Diệp Quân nói: “Chi bằng đi theo ta đi, bây giờ ta có thể dẫn ông ra ngoài”.



Thiên Kình cúi người thật thấp với hắn: “Sẵn lòng đi theo cậu Diệp”.



Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ…



Thiên Kình bỗng trở nên kích động: “Cậu Diệp, ngoài những ác hồn này, ta còn biết nơi Cựu… Cựu Đạo cất giấu một số bảo vật, sau khi cậu hấp thu những ác hồn này, ta sẽ dẫn cậu đi…”





Bảo vật của Cựu Đạo.



Diệp Quân cảm thấy hứng thú: “Là những thứ gì vậy?”



Thiên Kình lắc đầu: “Ta không biết, vì nơi đó có phong ấn nên ta không vào được”.



Diệp Quân gật đầu: “Vậy đợi lát nữa dẫn ta đi”.







Thiên Kình cười nói: “Được được”.



Diệp Quân nhìn vùng đất trước mặt, hai mắt nhắm lại, thần thức thẩm thấu vào trong lòng đất, không lâu sau sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ nghiêm trọng, vì hắn cảm nhận được ác hồn vô tận trong lòng đất, hơn nữa chúng nó đều vô thường hung ác, tà khí rất nặng.



Diệp Quân bỗng cảm thấy phấn khích, hắn đánh thức huyết mạch phong ma.



Ầm!



Một cột huyết bắn lên trời, lập tức biến thành vùng biển máu.



Ngay khi phong ma hoàn toàn, Diệp Quân nhảy lên đi vào sâu trong lòng đất.



Chẳng mấy chốc, từng khí tức huyết mạch đáng sợ truyền đến từ sâu trong lòng đất.



Nhìn thế vẻ mặt của Thiên Kình dần trở nên nghiêm trọng, vì ông ta nhận ra huyết mạch phong ma của Diệp Quân đã trấn áp tất cả ác hồn bên dưới.



Huyết mạch quá đáng sợ.



Thiên Kình cực kỳ kinh ngạc.



Lúc này Địa Ngục Chủ bỗng nói: “Thiên Kình, ngươi cứ thế phản bội Cựu chủ à?”



Thiên Kình bình tĩnh nói: “Không phải ta phản bội ông ta, là ông ta vứt bỏ ta trước, dĩ nhiên ta cũng có thể hiểu được trong lòng ông ta, ta chỉ như đám tôm tép, đáng để cho ông ta nhớ đến sao?”



Nói rồi ông ta nhìn sâu lòng đất, lại nói: “Hắn là cơ hội duy nhất ta có thể ra khỏi đây”.



Ông ta không biết Diệp Quân là ai, nhưng ông ta biết thiếu niên trước mặt này là cơ hội ra ngoài duy nhất của ông ta.



Bỏ lỡ cơ hội này, Thiên Kình phải bị nhốt đến chết ở đây.



Thế nên ông ta phải nắm chắc cơ hội này.



Mất mặt?



So với mất mạng thì chẳng là gì cả.



Hơn nữa ông ta không cảm thấy mất mặt, thiếu niên này không tầm thường, có lẽ đây là vận may của mình.





Bất kỳ lựa chọn nào trên con đường Đại Đạo đều có cả phúc và họa, không phải họa thì là phúc, ông ta quyết định cược một lần.



Ngay lúc này sâu dưới mặt đất bỗng toát ra khí tức huyết mạch đáng sợ.







Sắc mặt Thiên Kình trở nên nghiêm trọng, vì khí tức huyết mạch này quả thật quá mức đáng sợ, còn mạnh hơn lúc mạnh nhất của Diệp Quân trước đó gấp trăm lần.







Quá không bình thường.







Phải nói Thiên Kình thật sự kinh ngạc với sức mạnh huyết mạch này của Diệp Quân.







Không chỉ Thiên Kình mà sắc mặt Địa Ngục Chủ bên ngoài cũng trở nên nghiêm trọng, Diệp Quân hấp thu như thế quả thật vô lý.







Phải biết rằng, đám ác hồn đó có tà khí và oán khí cực lớn là vì chúng bị trấn áp ở đây, cho dù là cường giả cảnh giới Diệt Đạo như ông ta cũng không dám làm thế, bởi vì hấp thụ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến thần trí, chứ đừng nói Diệp Quân chỉ là cảnh giới Bình Đạo.









Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.