Chương trước
Chương sau
Ông lão áo sợi gai hơi chắp tay: “Cảm ơn cậu đã giơ cao đánh khẽ”.



Nói xong, ông ta lập tức dẫn Thái A Khương xoay người rời đi.



Thái A Khương đột nhiên nói: “Nếu không phải nhờ thanh kiếm kia thì ngươi...”





“Im miệng!”



Ông lão áo sợi gai đột nhiên gầm lên như sấm.



Sắc mặt Thái A Khương hơi khó coi.







Ông lão áo sợi gai lạnh lùng nhìn Thái A Khương, sau đó chắp tay với Diệp Quân: “Vị công tử này, tộc Thái A ta quả thật không biết chuyện này, nếu không, nhất định sẽ không để gã ta nhắm vào cậu, hôm nay đã đắc tội nhiều rồi, thực xin lỗi, ngày sau nếu công tử có thời gian rảnh, mời tới tộc Thái A, để tộc Thái A ta làm tròn chức trách của chủ nhà”.



Diệp Quân mỉm cười nói: “Nếu có cơ hội, nhất định sẽ tới quấy rầy”.



Ông lão áo sợi gai chắp tay lần nữa: “Vô cùng hoan nghênh!”



Nói xong, ông ta dẫn Thái A Khương xoay người rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Tiểu Tháp trong cơ thể Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta cứ tưởng là ngươi sẽ giết gã”.



Diệp Quân cười khẽ: “Tại sao?”



Tiểu Tháp nói: “Tại sao không giết chứ?”



Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Thiếu niên đó rõ ràng là bị người khác lợi dụng, nếu ta giết gã, thì chẳng khác nào kết thù với tộc Thái A, như mong muốn của người đó. Sau đó, tộc Thái A chắc chắn sẽ trả thù ta bằng bất cứ giá nào, khả năng cao là ta không đánh lại họ, sau đó lại chạy trốn, khi không còn trốn được nữa, lại để cho cô cô váy trắng hoặc ông nội giải quyết ư?”



Tiểu Tháp yên lặng.



Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Có một vài phiền phức có thể tránh được, giống như lần này, ngươi nghĩ xem, thiếu niên đó bị người khác lợi dụng, tộc Thái A có tức giận không? Chắc chắn là có tức giận, nếu như vậy, ta sẽ ít đi một đối thủ, lại còn có khả năng sẽ có nhiều thêm một thế lực đồng minh”.





Tiểu Tháp khẽ nói: “Ngươi đã trưởng thành hơn rất nhiều”.







Diệp Quân mỉm cười, sau đó xoay người nhìn về phía cửa đại điện, ở đó, một cô gái bước ra.







Cô ta khoác trên mình một bộ áo bào trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi nào.



Chính là học sĩ tối thượng.



Học sĩ tối thượng đi nhanh đến trước mặt ba người Diệp Quân, lúc này Khưu Sử quỳ thẳng xuống, run giọng nói: “Thuộc hạ kính chào học sĩ tối thượng”.



Học sĩ tối thượng khẽ mỉm cười: “Không cần đa lễ”.



Khưu Sử cúi lạy, rồi mới chậm rãi đứng dậy, sau đó cung kính đứng ở một bên, luôn cúi đầu xuống, không dám đứng thẳng.



Học sĩ tối thượng nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: “Xin lỗi, ta vừa mới làm nghiên cứu học thuật, nếu không, ta sẽ đích thân đi tiếp đón ngươi”.



Đích thân tiếp đón!



Nghe học sĩ tối thượng nói vậy, mí mắt Khưu Sử ở một bên khẽ giật, vô cùng khiếp sợ.







Học sĩ tối thượng cười nói: “Mời đi theo ta”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.