Chương trước
Chương sau
Nói xong, cô ta xoay người đi vào trong điện.



Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Khoan đã”.



Học sĩ tối thượng xoay người nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên ta tới đây, gặp một chút phiền phức, là vị tiền bối Khưu Sử ở bên cạnh đã giải quyết giúp ta, chuyện này hơi phức tạp, ông ấy sẽ không bị người khác nhắm vào chứ?”



Nghe vậy, Khưu Sử nhất thời hơi cảm động, thật ra, lúc thấy Thái A Khương nhằm vào Diệp Quân, ông ta cũng biết chuyện này không đơn giản. Rõ ràng, người đàn ông trung niên chủ quầy hàng lúc trước cũng bị người khác xúi giục, mà ông ta đã ra tay giết đối phương trong tình huống không biết chuyện, chắc chắn đã đắc tội với một vài người, hơn nữa, ông ta còn không biết đã đắc tội với ai.





Ở trong nền văn minh Tu La, ông ta là cái thá gì chứ?



Nếu có người muốn ông ta biến mất thì chỉ cần một cái nháy mắt.



Lúc này Diệp Quân nói chuyện này với học sĩ tối thượng, hiển nhiên, là vì muốn xin cho ông ta một tấm bùa cứu mạng, ông ta dĩ nhiên rất cảm động.







Học sĩ tối thượng nhìn về phía Khưu Sử: “Từ giờ trở đi, ông tới học viện tối thượng của ta làm việc, A Khổ, ngươi sắp xếp đi”.



Thiếu niên áo trắng sau lưng cô ta vội vàng gật đầu: “Vâng”.



Khưu Sử cúi người thật sâu, kích động không thôi.



Học sĩ tối thượng dẫn Diệp Quân và Nhất Niệm đi vào trong đại điện.



Bên kia.



Ông lão áo sợi gai lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái A Khương trước mặt, không nói lời nào.



Thái A Khương trầm giọng nói: “Tam thúc, chúng ta cần gì phải sợ hắn chứ? Hắn chỉ là một người bên ngoài thôi mà”.



“Ngu xuẩn!”



Ông lão áo sợi gai gầm lên, chòm râu rung lên vì tức giận, vốn định nói gì đó, nhưng lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện giữa sân.



Thấy người đến, sắc mặt Thái A Khương khẽ biến, vội vàng hành lễ thật sâu: “Kính chào tộc trưởng!”



Người đàn ông trung niên trước mắt chính là tộc trưởng của tộc Thái A, tên là Thái A Thiên.



Thái A Thiên nhìn Thái A Khương, khẽ gật đầu: “Về tộc trước đi”.



Thái A Khương cung kính hành lễ, sau đó lặng lẽ lui ra.







Sau khi Thái A Khương đã ra ngoài, Thái A Thiên mới bình tĩnh nói: “Nói với Trưởng Lão Các, loại bỏ gã khỏi danh sách ứng cử viên cho ngôi vị thế tử, không cần phải quan tâm và bồi dưỡng gã nữa”.







Ông lão áo sợi gai muốn nói gì đó nhưng lại thôi.







Thái A Thiên bình tĩnh nói: “Phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là không biết mình phạm sai lầm, đáng sợ hơn là đến chết cũng không hối cải sau khi phạm phải sai lầm, loại người như vậy, không đáng để bồi dưỡng”.







Ông lão áo sợi gai thấp giọng thở dài.







Thái A Thiên xoay người nhìn về phía học điện tối thượng ở xa, sau đó nói: “Người đâu”.







Vừa dứt lời, một cái bóng xuất hiện sau lưng Thái A Thiên.







Thái A Thiên bình tĩnh nói: “Nói”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.