Chương trước
Chương sau


Vừa nói, ông ta vừa vội vàng nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân lấy huy hiệu ra.



Ngay khi nhìn thấy huy hiệu, Vũ học sĩ hơi sửng sốt, y quan sát Diệp Quân và Nhất Niệm, sắc mặt lạnh như băng nhất thời dịu xuống: “Hai vị chờ chút”.



Nói xong, y xoay người đi vào trong điện.





Diệp Quân nhìn xung quanh, cau mày, bởi vì hắn phát hiện, có một số người ở xung quanh đang dòm ngó hắn.



Đúng lúc này, có một người thiếu niên đột nhiên từ xa đi tới, người thiếu niên mặc bộ vân bào, trên mặt là nụ cười như có như không.



Nhìn thấy người thiếu niên, Khưu Sử vội vàng cung kính thi lễ, sau đó nói: “Thuộc hạ kính chào cậu chủ Khương”.







Thái A Khương!



Ở trong nền văn minh Tu La, có ba đại gia tộc, theo thứ tự là tộc Thái A, tộc Tu La và Huyền tộc.



Tam đại gia tộc, quyền thế ngút trời.



Thái A Khương không để ý tới Khưu Sử, mà nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Ngươi chính là Diệp Quân à?”



Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Ngươi biết ta sao?”



Thái A Khương cười nói: “Nghe nói ngươi đã lấy được thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp bốn, ta rất tò mò, có ngại lấy ra cho ta xem thử không?”



Diệp Quân gật đầu: “Ngại”.



Thái A Khương híp mắt lại, nụ cười vẫn như cũ: “Không nể mặt như vậy sao?”



Diệp Quân thản nhiên nhìn Thái A Khương, sau đó quay đầu nhìn về phía Khưu Sử ở bên cạnh: “Ở chỗ này của các ông, giết người có phạm pháp không?”



Khưu Sử trợn mắt há mồm.



“Ha ha!”



Thái A Khương đột nhiên cười lớn: “Ở chỗ này của bọn ta, kẻ mạnh là vua, giết người không phải vấn đề gì lớn, đến giết ta đi”.



Còn chưa dứt lời, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt Thái A Khương.







Diên Trì Nhất Kiếm!







Hơn nữa còn là kiếm Thanh Huyên!



Vừa mới gặp đã thẳng thắn dứt khoát như vậy.



Đồng tử của Thái A Khương đột nhiên co rút lại, phất tay áo, trước mặt gã ta xuất hiện một tấm khiên ma thuật.



Ầm!



Tấm khiên ma thuật vỡ tan tành, kiếm Thanh Huyên cách giữa trán Thái A Khương năm tấc, gần như đúng lúc đó, một ông lão áo sợi gai xuất hiện sau lưng Thái A Khương, ông ta nắm chặt tay phải, không dám ra tay.



Thái A Khương nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trước mặt, sắc mặt tái xanh.



Thua trong chốc lát!







Diệp Quân không giết Thái A Khương, hắn mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay hắn, hắn nhìn Thái A Khương, sau đó nói: “Bị người khác xúi giục, chết trong mơ hồ, có đáng không?”







Vừa nói, hắn vừa nhìn ông lão áo sợi gai phía sau Thái A Khương: “Ông thấy sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.