Chương trước
Chương sau
Diệp Quân chớp mắt: “Không kiếm nào có thể khiến tiền bối bị thương được?”



Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đúng thế”.



Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta không tin”.



Người đàn ông áo trắng cười: “Ngươi muốn thử không?”



Diệp Quân gật đầu: “Muốn, nếu kiếm của ta có thể khiến tiền bối bị thương, tiền bối có thể đồng ý với ta một điều kiện không?”





Người đàn ông áo trắng cười: “Được thôi!”



Khóe miệng Diệp Quân hơi nhếch lên, hắn xòe tay ra, chầm chậm nhắm mắt lại: “Thanh Huyên, ta mượn ngươi thêm lần nữa nhé!”



Kiếm Thanh Huyên: “…”





Không kiếm nào có thể khiến ông ấy bị thương được?



Lời nói của người đàn ông áo trắng trước mắt khiến Diệp Quân hơi không phục, chí ít hắn cảm thấy chắc chắn kiếm Thanh Huyên có thể. Dù sao kiếm Thanh Huyên cũng là kiếm sắc bén nhất thế gian.



Vì vậy, hắn chọn mượn kiếm.



Mặc dù mượn kiếm hơi thường xuyên, nhưng con mượn kiếm của cha chẳng phải chuyện rất bình thường sao?



Nhưng không có động tĩnh gì.



Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân đen sì, hắn lại gọi trong lòng: “Thanh Huyên?”



Kiếm Thanh Huyên: “…”



Nó thực sự không dám di chuyển!



Thường ngày ngươi mượn kiếm đánh người ngoài thì nó không có ý kiến, nhưng bây giờ ngươi mượn kiếm để chém cha ruột, tuyệt đối không được.



Thấy vẫn không có động tĩnh gì, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trầm xuống, nếu không mượn được kiếm, hắn thật sự rất mất mặt.



Diệp Quân vội nói trong lòng: “Tháp gia, ngươi giúp ta đi”.



Tiểu Tháp khẽ nói: “Cảm ơn ngươi đã coi trọng ta, thể diện của ta ở Dương tộc thật sự không lớn lắm đâu”.



Diệp Quân: “…”



Lúc này người đàn ông áo trắng chợt hỏi: “Người trẻ tuổi, kiếm của ngươi đâu?”



Diệp Quân: “…”



Như nhìn ra được sự lúng túng của Diệp Quân, người đàn ông áo trắng khẽ cười, chuyển chủ đề: “Ngươi có xuất kiếm nữa không? Dùng kiếm đầu tiên của ngươi đi”.



Diệp Quân không hiểu ý ông ấy nhưng vẫn gật đầu: “Được”.







Nói xong hắn đâm kiếm ra.







Kiếm này không có kiếm kỹ nào, cũng không sử dụng sức mạnh huyết mạch.







Là một kiếm vô cùng thuần túy!







Thấy kiếm tới, nét mặt người đàn ông áo trắng bình tĩnh, khi kiếm còn cách ông ấy nửa tấc, một luồng kiếm ý vô hình đã ngăn thanh kiếm lại.







Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng, hắn biết ông ấy muốn dạy mình, vì thế hắn cung kính nói: “Xin tiền bối chỉ dạy”.

















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.