Chương trước
Chương sau
Là kiếm ý vô địch!



Nhưng từ đầu đến giờ kiếm ý vô địch đã không có gì đặc biệt, càng ngày càng trở nên vô vị, vì thế sau này hắn không sử dụng kiếm ý này mấy.



Diệp Quân khẽ thở dài, cười khổ: “Tiền bối, nói thật, khi ta còn trẻ, chưa trải sự đời, vì thế tâm thế cao ngạo, tưởng rằng sau này mình nhất định có thể vượt qua được thế hệ cha ông, bởi vậy có tín niệm vô địch. Nhưng sau khi trưởng thành, từng trải nhiều hơn, ta càng cảm thấy vô lực, bởi vì kẻ thù cực mạnh với ta chỉ là con kiến đối với thế hệ cha ông ta…”



Thần trong lòng!





Từ đầu đến giờ, Diệp Quân đã cố gắng giữ vững tâm lý, không để lòng mình có thần. Nhưng càng về sau, hắn càng phát hiện thực lực của thế hệ cha ông thật sự mạnh đến nỗi khiến hắn hơi tuyệt vọng.



Hắn biết nên kiên trì với tâm ban đầu, kiên định tín niệm. Nhưng nhiều lúc, biết thì dễ nhưng làm thì khó.







Bởi thế ngay từ khi kiếm ý vô địch của hắn sinh ra, chưa từng được nâng cao, thậm chí nhiều lúc hắn còn không dùng đến kiếm ý.



Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông áo trắng gật đầu: “Thì ra là vậy… Thế ta hỏi ngươi một câu, lúc này trong lòng ngươi có còn suy nghĩ như lúc đầu, muốn vượt qua thế hệ cha ông, trở thành người vô địch cuối cùng không?”



Diệp Quân gật đầu: “Có”.



Người đàn ông áo trắng cười: “Không phải tín niệm của ngươi không kiên định, mà là chuyện này với ngươi thực sự quá khó, vì vậy dù tín niệm của ngươi kiên định nhưng cũng chỉ có thể ẩn giấu trong lòng, lặng lẽ cố gắng phấn đấu. Dù sao nếu chưa làm mà đã luôn miệng nói sẽ khiến người khác cười thôi”.



Nói tới đây ông ấy dừng một chút rồi lại nói: “Ngươi còn xuất sắc hơn ta nghĩ”.



Diệp Quân nhìn người đàn ông trước mắt, không nói gì nhưng trong lòng đã cảm động.



Người đàn ông áo trắng nói tiếp: “Ta có đề nghị này, ngươi có thể nghe, nếu có tác dụng với ngươi thì ngươi thử xem. Nếu ngươi thấy không hợp lý thì cứ cười cho qua, ngươi thấy thế nào?”



Diệp Quân cung kính nói: “Xin tiền bối chỉ dạy”.



Người đàn ông áo trắng cười: “Mọi chuyện trên đời đều không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, nếu muốn vô địch như thế hệ trước thì khá khó, vì sao chúng ta không đặt ra mục tiêu nhỏ hơn trước, chẳng hạn như… vô địch cùng cấp!”



Vô địch cùng cấp!



Nghe người đàn ông áo trắng nói, Diệp Quân im lặng.



Thấy Diệp Quân im lặng, người đàn ông áo trắng hỏi: “Sao, thấy quá dễ à?”





Diệp Quân lắc đầu: “Trước khi gặp được ngài, ta cảm thấy rất dễ”.







Người đàn ông áo trắng bật cười: “Vậy nên dù là vô địch cùng cấp cũng đã khó rồi, phải không?”







Diệp Quân gật đầu.







Người đàn ông áo trắng dịu dàng nói: “Nhưng vô địch cùng cấp dễ hơn vượt qua thế hệ cha ông của ngươi mà, đúng không?”







Diệp Quân cười đáp: “Đương nhiên”.







Người đàn ông áo trắng lại nói: “Chàng trai trẻ, không cần tạo cho mình quá nhiều áp lực, bởi vì áp lực quá lớn sẽ khiến cuộc sống rất mệt mỏi. Ta tin cha mẹ ngươi chắc chắn không muốn thấy ngươi sống quá mệt mỏi đâu”.







Nghe người đàn ông áo trắng nói, trong lòng Diệp Quân dâng lên cảm giác khó hiểu, cảm giác này như đã từng xuất hiện.



Diệp Quân vô thức hỏi: “Tiền bối họ Diệp à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.