Chương trước
Chương sau
Nhát kiếm này khiến tất cả mọi người đều biến sắc!



Con át chủ bài đây rồi!



Mà đối mặt với nhát kiếm này, ánh mắt người đàn ông áo trắng vẫn bình tĩnh, tựa như nhát kiếm này cũng chẳng khác gì với vừa nãy.



Khi kiếm của Diệp Quân đến trước mặt hắn ta, ông ấy một lần nữa duỗi ra hai ngón tay, sau đó nhẹ nhàng siết chặt.





Bùm!



Nhát kiếm đáng sợ của Diệp Quân đã bị hai ngón tay ông ấy kẹp lại, sức mạnh đáng gờm trong kiếm cũng bị áp chế ngay tức khắc.



Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hóa đá.







Mà con ngươi Diệp Quân cũng co rụt lại, lúc này hắn cảm thấy kiếm của mình không thể di chuyển được dù chỉ một tấc.



Sức mạnh trong kiếm cũng không thể giải phóng!



Hoàn toàn bị trấn áp!



Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng: “Ngươi đang giả heo ăn thịt hổ đấy à?”



Lúc này hắn chợt cảm thấy có gì đó không ổn.



Nên nói là bất thường thì đúng hơn!



Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông áo trắng khẽ cười: “Kiếm đạo không phức tạp như vậy”.



Nói xong hai ngón tay của ông ấy khẽ dùng sức, tay Diệp Quân run lên, khi hắn hoàn hồn thì Thánh kiếm Hiên Viên đã xuất hiện trong tay người đàn ông áo trắng.



Người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng vuốt thân Thánh kiếm Hiên Viên, sức mạnh đáng sợ ẩn trong kiếm cũng đã biến mất hoàn toàn.



Thấy thế, nét mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác bất lực.



Hắn biết dù sử dụng sức mạnh huyết mạch cũng chẳng thể đánh bại được người đàn ông trước mặt mình.



Khoảng cách rất lớn!



Giờ khắc này hắn mới thật sự hiểu được thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.



Hắn vẫn đánh giá thấp người trong thiên hạ quá.



Người đàn ông áo trắng chợt lên tiếng: “Nhát kiếm đầu tiên của ngươi thú vị hơn đấy”.





Diệp Quân nhìn hắn ta, hơi ngờ vực hỏi lại: “Nhát kiếm đầu tiên?”







Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Kiếm đó không có ngoại lực, là sức mạnh kiếm đạo đơn thuần, nhưng đó mới là ngươi thực sự, cũng là cốt lõi của ngươi. Có thể nhìn ra được, ngươi đang đối mặt với chính mình, phải kiên trì với nó”.







Diệp Quân thấp giọng nói: “Cảm ơn tiền bối chỉ dạy”.







Thua người trước mắt, hắn không có ý gì khác, ngược lại còn rất vui.







Mình không bằng người, thua tức là thua, Diệp Quân hắn chấp nhận.







Người đàn ông áo trắng khẽ mỉm cười, sau đó trả Thánh kiếm Hiên Viên trong tay lại cho Diệp Quân: “Kiếm của ngươi rất sắc bén, cũng có điểm đặc biệt, bớt dùng lại thì hơn, vì kiếm có sắc hơn nữa nhưng nếu người dùng kiếm không được thì cũng vô ích”.







Nghe thấy câu này, Thánh kiếm Hiên Viên như không phục lắm, nó khẽ rung lên sau đó đâm về phía người đàn ông áo trắng, nhưng nhanh chóng bị bắt lấy.




Người đàn ông áo trắng bật cười: “Thanh kiếm này của ngươi nóng tính đấy! Trên đời không kiếm nào có thể khiến ta bị thương được”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.