- Edit by Link -
Lâm Tiếu chống tay lên ngực Trịnh Lãng Yến, rung động theo nhịp tim chập trùng trong lồng ngực cậu. Cô chỉ cảm thấy mũi mình vô cùng đau xót, cố nhịn lại một chút, nuốt nỗi uất ức và nghẹn ngào vào trong.
Trán Trịnh Lãng Yến đặt trên vai cô, nhiệt độ giữa cổ nóng lên. Cậu giống như đứa trẻ lần đầu đối mặt với việc mất đi, chỉ biết vươn tay nắm chặt không buông, dù thế nào cũng không thể buông tay.
"Tiếu Tiếu, mình... mình thích cậu, thích cậu nhất..."
Sao có thể không thích được chứ?
Giọng nói của cậu vừa nghẹn ngào vừa có chút uất ức và thành kính không nói nên lời. Lâm Tiếu chợt cảm thấy cậu thế này rất đáng thương, giống như một con đại cẩu bị cô vứt bỏ, thậm chí còn làm cô nảy sinh cảm giác áy náy.
Nhưng điều này thật buồn cười, rõ ràng cậu mới là người không từ mà biệt trước.
"Trịnh Lãng Yến, cậu nói thử lý do cậu muốn rời đi xem." Cơ thể Lâm Tiếu hơi bất lực nhũn xuống để mặc Trịnh Lãng Yến ôm.
Cô nhìn vách tường khách sạn màu trắng làm cho người ta chướng mắt rồi thở dài: "Nói cái lý do... khiến cậu không từ mà biệt đấy."
Cánh tay Trịnh Lãng Yến đang ôm cô vẫn còn run rẩy, cậu càng ôm chặt hơn, trong lòng giãy giụa một lát rồi nhanh chóng khàn giọng nói: "Chuyện Khổng thị phá sản bị thu mua... Trịnh thị cũng tham dự."
Để Lâm Tiếu biết đi, để cô biết cũng không sao, hận cậu cũng chẳng sao cả nhưng không thể chia tay được, không thể rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-dai-cua-co-ay-tuong-doi-cung-ran/1787086/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.