Lâm Tiếu hơi ngẩn người đứng trong gió rét, cô nhìn Trịnh Lãng Yến ở đối diện mà cảm thấy có chút không chân thật nhưng sự vui mừng nhiệt liệt dâng lên trong lòng lại rất chân thật.
Đoạn Nghị Cách thấy cô bất động, nhấc ngón tay thử chọt chọt vai cô: "Chị Lâm, chị không qua đó hả? Anh Yến vẫn còn cảm, đừng mở cửa sổ nhé."
Lâm Tiếu hơi sửng sốt rồi mới lấy lại tinh thần, từng bước đi đến trước xe, nhịp tim bất chợt đập nhanh vì người trước mặt. Cô còn chưa kịp đi tới thì Trịnh Lãng Yến đã mở cửa xe ra, cậu lùi vào trong rồi kéo Lâm Tiếu ngồi vào.
Trịnh Lãng Yến nắm tay cô vuốt ve như đã nhớ nhung từ lâu, lại giơ tay sờ mặt cô, có chút không yên lòng: "Tiếu Tiếu, có lạnh không?"
Lâm Tiếu lắc đầu, có chút bất đắc dĩ khi thấy cậu khẩn trương như vậy: "Vừa rồi mình cũng ở trong xe mà."
Trịnh Lãng Yến nắm tay cô không buông, Lâm Tiếu hơi bình phục nhịp tim, tay không rút về được nên nhìn tài xế đằng trước một chút, đành phải nắm tay cậu cùng đặt lên chỗ ngồi.
"Không phải cậu nói sáng nay sẽ không tới ư?"
Hôm qua nghe nói cả nhà Lâm Tri Ngộ sẽ đi cùng Lâm Tiếu nên Trịnh Lãng Yến cũng đã nói buổi sáng sẽ không tới, chờ cô thi xong rồi gặp lại.
Trịnh Lãng Yến rũ mắt nhéo nhéo bàn tay mềm mại như không xương của cô, giọng nói có chút giọng mũi rầu rĩ lúc bị cảm: "Nhớ cậu."
Lâm Tiếu mím môi sững sờ, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-dai-cua-co-ay-tuong-doi-cung-ran/1787085/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.