"Ngài thật đúng là một tên ngốc."
"..."
Tình hình này không thể cứu vãn được nữa.
Người vẫn luôn không đụng đến các phi tần trong hậu cung, cũng không có con nối dõi. Đừng hỏi, cứ trả lời như này là được: "Hậu cung ba nghìn mỹ nữ ta chẳng màng, ây, chỉ là đùa vui."
Có một phi tần vấp ngã ở vườn hoa sau, tình cờ gặp Hoàng thượng. Văn Ngự Bạch thản nhiên liếc nhìn nàng ta, “Nàng có thể tự mình đứng dậy không, ta tính tình không tốt, sẽ đánh nàng đấy."
Hắn như đã nhìn thấu thế tục, đội trên đầu ngôi vị hoàng đế mà tu hành, chẳng khác nào "tu bằng cấp" mà mẫu thân vẫn thường nói.
Hắn còn lấy danh hiệu Vạn Tuế của mình ra để đùa với ta.
"Trẫm là nhất, sống lâu như trời."
Hết thuốc chữa rồi.
Ta từng bị ám vệ khống chế sau bình phong, tận mắt chứng kiến Tiêu Sở Địch lo lắng nói với Tiểu Bạch rằng cả nhà ta đã chuyển đi. Văn Ngự Bạch cũng lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"
Hắn cho Tiêu Sở Địch mượn binh đi tìm ta, còn dặn nếu phát hiện có kẻ nào làm hại ta, thì lập tức xử tử tại chỗ.
Vở kịch này diễn quả thật tài tình.
Sau khi Tiêu Sở Địch rời đi, Văn Ngự Bạch hỏi ta định làm gì.
"Dự định... ăn cơm trước đã."
Gần đây, nước láng giềng có động tĩnh, lũ loạn thần tặc tử cũng lộ ra không ít sơ hở, e rằng sợ Hoàng thượng không biết chúng là ai. Văn Ngự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-sum-hop/3589591/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.