"Hiểm trở thì sau khi áp tải xong lương thảo ngươi cũng không cần về nữa."
Tống Cầm Thư vẫn còn muốn biện minh: "Hoàng thượng, thần cho rằng mình không nên vận chuyển lương thảo."
"Sao cơ? Ngươi bị dị ứng với lương thực à?"
Tống Cầm Thư: "Thần chỉ là thấy mình có tài năng lớn, không hợp với việc áp tải lương thực."
Lời lẽ thật chẳng chút khách khí. Văn Ngự Bạch đáp trả cũng chẳng nể nang gì.
“Trẫm cũng thấy ngươi không hợp với việc vận chuyển lương thảo rồi, ngươi chỉ hợp với việc lên triều, ngươi ở trên triều ngoài việc diễn trò ra thì chẳng làm được gì.
Trẫm cũng rảnh quá, ngày nào cũng ngồi đó nghe các ngươi nói nhảm, thời gian đó trẫm ngủ thêm chút chẳng phải sướng hơn sao?"
Lương thảo thì cũng đã được chuyển đến._Trữ Dần đánh giặc cứ như người mù vậy._Thế là Văn Ngự Bạch lại bắt đầu mắng nhiếc.
Đêm đó, Trữ tướng quân nhận được một bức thư khẩn của hoàng thượng, trên đó chỉ có một câu: "Ngươi thật sự đánh giặc như người mù à?"
Sau bức thư đó, mặc dù chiến tích có cải thiện đôi chút, nhưng cũng chỉ là đôi chút mà thôi. Vì thế, Văn Ngự Bạch hạ chỉ cho Tiêu Sở Địch dẫn quân đi đánh dẹp vùng Di Địch.
Tiêu Sở Địch còn mang theo một thánh chỉ khác. Trữ tướng quân cùng các tướng sĩ quỳ xuống nghe Tiêu Sở Địch tuyên đọc.
“Ngươi có tin Phật không? Sao không g.i.ế.c người? Ngươi đang mang quân lính đi chịu c.h.ế.t à? Nếu ngươi thiếu tình thương của phụ thân, trẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-sum-hop/3589592/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.