Chương trước
Chương sau
Gặp gỡ một cách khó hiểu, rời đi không một dấu hiệu. Sáng hôm đó là lần cuối cùng ta gặp Giang Tiểu Bạch. Thấy Tiêu Sở Địch vẫn bình thản, biết Giang Tiểu Bạch bình an vô sự, chúng ta cũng yên tâm.

Ta quyết tâm mở rộng Hồi Xuân Đường, nhưng mẫu thân ta lại bán tiệm đi. Đêm hôm đó, Hồi Xuân Đường có vị khách không mời mà đến. Tuần Dương quận chúa cùng thuộc hạ xông vào Hồi Xuân Đường, nàng ta nhìn Tiêu Sở Địch bằng ánh mắt dịu dàng, trìu mến.

"A Sở, 142 ngày rồi, chàng thật sự không định trở về sao?"

Tiêu Sở Địch chỉ khẽ liếc nhìn nàng ta: "Nàng thật biết đếm ngày.”

Tiêu Sở Địch rời đi.

Giang Tiểu Bạch cũng đi rồi.

Chỉ cần nhìn thân phận của Tuần Dương quận chúa, ta cũng đoán ra được đôi chút. Nghe nói Hoàng thượng vi hành đã về cung thiết triều. Nghe nói vị tiểu vương gia bệnh nặng nhiều ngày đã khỏi bệnh.

Theo mạch truyện cứu giúp những nhân vật trâu bò, e rằng cả nhà chúng ta sắp bị diệt vong. Nếu ta là nữ chính, có khi chỉ mình ta sống sót. Nhưng mẫu thân chắc chắn không phải nữ chính.

Vì vậy, người đã bán hết gia sản, ngay đêm đó đưa chúng ta bỏ trốn.

Bỏ trốn mà, chắc chắn sẽ gặp phải thổ phỉ. Dù sao đây cũng là tiểu thuyết mà. Chuyện kể cũng không thể thoát khỏi lệ thường. Thổ phỉ cưỡi ngựa vung đao lớn.

Chắc là chê câu "Núi này do ta mở, cây này do ta trồng" quá quê mùa, bọn chúng đổi thành hát dân ca.



"Ê ê ~ người nào từ đâu đến đây, ê ê từ đâu đến đây?"

“Có thể cho vay chút tiền không đây, ê ê cho vay chút tiền."

"Kẻ cho vay thì sống được ây, tên nô tài giữ của c.h.ế.t cũng đáng ~"

Cả nhà ta vỗ tay rào rào, bọn cướp cười cười, ra hiệu chúng ta nên kín đáo một chút. Mẫu thân ta không khỏi cảm thán: "Bọn cướp có học thức thật, e rằng đã tốt nghiệp đại học."

Phải chăng, không biết bọn cướp này có học vi tích phân không nữa.

Chúng ta được cứu rồi. Ta gỡ bịt mắt mới phát hiện đây là hoàng cung. Người đứng trước mặt ta cười ngạo nghễ là Giang Tiểu Bạch. Núi thổ phỉ kia đã bị san bằng. Giang Tiểu Bạch quả nhiên vẫn là người thù dai.

Phụ mẫu ta bị hắn đưa tới núi thổ phỉ để dạy đám thổ phỉ quy thuận bài toán gà thỏ chung lồ ng. Thực ra ta muốn cầu tình cho họ. Gà thỏ chung lồ ng quá tàn nhẫn, đổi sang học dân ca được không.

Giang Tiểu Bạch nói cho ta biết hắn tên là Văn Ngự Bạch. Tiêu Sở Địch mẹ nó là dị tính vương. Tiểu Bạch nói hắn ở bên cạnh mẫu thân ta thu được rất nhiều lợi ích. Mãi đến khi hóa thành thái giám theo hắn lên triều ta mới biết cái gọi là thu được rất nhiều lợi ích là chỉ phương diện nào.

Văn Ngự Bạch mắng đồng đội không hề nể nang. Sau khi Vương thừa tướng nói nhăng cuội một hồi, Văn Ngự Bạch mới thản nhiên lên tiếng: "Vương thừa tướng."

"Hửm?" Ông ta sững người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.