Ung Lý đầy mặt mờ mịt, y lập hậu hay không thì liên quan gì đến Lý Kình? Đừng nói là thiếu niên đó, cho dù là Lý Nghĩa Hải cha cậu cũng không thao túng được việc ấy!
Ừm….. cha cậu quả thực từng muốn nhúng tay vào, nhưng đã bị y mắng ngược trở lại rồi.
Ung Lý nói: “Trẫm lập hậu hay không, liên quan gì đến Cử Chi?”
Thẩm Quân Triệu vốn đã mang dáng vẻ lạnh băng băng, nghe thấy lời này của y thì lại lạnh thêm tám độ.
Lý Kình, tự Cử Chi.
Tuy nói là thiếu niên chưa cập quan nhưng đã đi thi khoa cử, cũng vì thế nên đã lấy tên tự trước để tiện xưng hô. Dựa theo thân phận của Ung Lý, trực tiếp gọi thẳng đại danh của cậu cũng chẳng có vấn đề gì lớn, nhưng gọi bằng tự danh thì lại càng lộ vẻ thân mật yêu thích.
Chẳng qua mới gặp mặt một lần đã từ Lý Kình thành Cử Chi, còn nói không liên quan đến cậu ta?
Thế tộc tiền triều còn có phong tục ngọt ngào, trượng phu sẽ đặt cho thê tử mới cập kê của mình một tiểu danh.
Hai từ “Cử Chi” là Lý Nghĩa Hải lấy hay là Ung Lý ban?
Vừa nghĩ như vậy, tim Thẩm Quân Triệu liền như bị thọc một dao: “Là thần nhiều chuyện, bệ hạ nghỉ ngơi sớm đi, thần cáo lui.”
Nói đoạn cũng không đợi Ung Lý lên tiếng đã xoay người rời đi.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thất thố*, cũng may trong điện không có người khác, nếu không thì chắc đã sợ rớt hàm dưới —— Thẩm tướng đây là đang giận dỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-cua-tram-noi-lua-roi/201879/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.