Bộc trực bày tỏ cõi lòng như vậy, Ung Lý không hề giả dối chút nào, thậm chí còn cảm thấy toàn thân khoan khoái.
Nam nhân thực thụ, dám nói dám làm dám gánh vác!
Trẫm, là một hán tử!
Nghe thấy lời này của Nguyên Diệu Đế, con ngươi của Thẩm Quân Triệu hơi co lại, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không còn bất cứ biểu cảm nào khác.
Má Ung Lý ửng đỏ, y tiếp tục nói: “Lòng trẫm xưa nay……”
Lời còn chưa dứt, nhưng có lẽ là do Thẩm Quân Triệu không muốn nghe hết nên hắn trầm giọng nói: “Trong lòng bệ hạ cũng có Dung Quý nhân Diên Quý nhân Doanh Tần Xu Tần Tinh Mỹ nhân Loan Tài tử nữa.”
Ung Lý: “Ờm…”
Nếu Triệu đại tổng quản đang ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc tới ngu người, mấy vị Thẩm tướng vừa nói chính là mấy phi tần mới tấn phong khá được bệ hạ sủng ái, hơn nữa thứ tự này còn vừa khéo dựa theo số lần họ được truyền triệu…
Thẩm Quân Triệu hành lễ lui xuống: “Thần cáo lui.”
Ung Lý bất cẩn giẫm trúng hố sâu mình tự đào, có chút vất vả trầy trật: “Ngươi và bọn họ sao có thể giống nhau được!”
Thẩm Quân Triệu cười lạnh: “Có gì khác biệt?”
Ung Lý: “Ngươi… ngươi và ta, chúng ta…..”
Thẩm Quân Triệu chế giễu: “À, đúng là khác biệt, thần là người đầu tiên bệ hạ yêu thích?”
Ung Lý nhấn mạnh: “Là người duy nhất.”
Thẩm Quân Triệu nhìn y chằm chằm: “Lời này bệ hạ đã nói với bao nhiêu người rồi?”
Ung Lý: “……”
Thẩm Quân Triệu rũ mi nói: “Tâm ý của thần, có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-cua-tram-noi-lua-roi/201880/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.