Sao Ung Lý lại ở đây?
Trong chớp mắt ấy, Thẩm Quân Triệu cho rằng mình đang mơ, xét đến cùng thì trong bốn ngày không được vào cung này, hắn đêm nào cũng mơ thấy Ung Lý.
Ung Lý vốn định tặng hắn một niềm vui bất ngờ, lúc này lại bị dọa chết khiếp: “Sao ngươi lại không quý trọng bản thân thế này? Có việc gì không thể giải quyết mà phải tổn thương chính mình?”
Bội kiếm đã được mài sắc bén, hơn nữa còn là mũi kiếm đâm thẳng xuống, thân thể máu thịt nào chịu nổi?
Chỉ một chút thôi đã máu chảy như trút!
Ung Lý chỉ hận bản thân đến muộn rồi, nhìn ống tay áo đen bị máu tươi nhuộm đỏ của hắn, lòng y nóng như lửa đốt: “Truyền thái y! Trẫm lập tức đi tìm Trần thái y tới cho ngươi!” Cũng không nghĩ xem giờ đang ở Thẩm phủ, truyền thái y gì chứ.
Thẩm Quân Triệu nắm chặt tay y: “Sao bệ hạ lại ở đây?” Hắn dường như không hề đau chút nào, vết thương đổ máu cũng không nhíu mày lấy một cái. Hắn chỉ chăm chú nhìn Ung Lý, hỏi. “Sao bệ hạ lại xuất cung rồi?”
Ung Lý lộn xộn lung tung nói: “Ngươi bị bệnh nhiều ngày như vậy rồi, trẫm muốn tới thăm ngươi, có điều Thẩm tướng không cho, nói là sợ ngươi lây bệnh khí cho trẫm, nhưng trẫm thực sự nhớ ngươi lắm rồi, cho nên trẫm mới……”
Ung Lý nói đến đây thì thấy bản thân ngốc thật rồi, giờ đâu phải lúc nói những chuyện này, phải nhanh đi tìm thái y mới đúng. Y vội dỗ Thẩm Quân Triệu: “Ngươi đợi đi, trẫm sẽ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-cua-tram-noi-lua-roi/1315680/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.