Lúc tỉnh lại, Tiểu Ung Lý mặt đỏ tai hồng.
Y nằm mơ, trong mơ có một mỹ nhân hôn y, hôn đến mức… hôn đến mức khiến y vô cùng vô cùng ngượng ngùng.
Chẳng hiểu sao mỹ nhân kia còn giống Thẩm Quân Triệu như đúc, mà đâu chỉ là giống như đúc, rõ ràng chính là hắn.
Giấc mơ này…… giấc mơ này!
Ung Lý đã chẳng còn mặt mũi gặp Thẩm Quân Triệu nữa rồi.
Y khẽ khàng mở mắt ra, sợ nhìn thấy Thẩm Quân Triệu, lại vẫn muốn nhìn thấy hắn.
“Bệ hạ người tỉnh rồi.” Giọng nói the thé của Triệu Tuyền Tuyền bỗng cắt ngang đầy lòng hi vọng của Nguyên Diệu Đế.
Nào có Thẩm Quân Triệu, chỉ có lão thái giám!
Chênh lệch như vậy, lửa trong lòng Ung Lý mới ngủ dậy nhanh chóng tăng vọt lên đỉnh: “A Triệu đâu?”
Triệu Tuyền Tuyền vội đáp: “Lúc lão nô vào đây thì Thẩm công tử đã ra ngoài rồi ạ.”
Ung Lý cau mày: “Không phải ngươi vẫn luôn ở ngoài sao, hắn dậy mà ngươi không biết à?”
Lúc tiểu hoàng đế nghiêm túc vẫn khá dọa người, vị chủ nhân này tuy nhỏ nhưng không dễ lừa bịp, Triệu Tuyền Tuyền hiểu rất rõ, ông không khỏi có chút mồ hôi ròng ròng: “Nội gia công phu của Thẩm công tử lợi hại, sợ là cố ý giấu lão nô.”
Ung Lý: “……”
Được rồi, A Triệu nhà y quả thực lợi hại, ngay cả y cũng không nhận ra, lão thái giám này không nghe thấy cũng là bình thường.
“Hẳn là đi tập luyện buổi sáng rồi.” Ung Lý lại bổ sung một câu. “Cố ý giấu ngươi làm gì, hắn sợ quấy rầy trẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-cua-tram-noi-lua-roi/1315679/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.