Chương trước
Chương sau
Tôi chỉnh lại búi tóc của mình, bình tĩnh đưa mắt nhìn nàng ta. “Cũng cònmay, chỉ cần búi tóc cao lên, lại nhờ đôi bàn tay khéo léo của Hoa Nghinhuộm đen giúp, nên nếu không nhìn kĩ sẽ khó mà nhìn ra được chỗ nàokhác lạ.”
Nàng ta chậm rãi nở nụ cười, ban đầu chỉ là một tia cười mỉm, thế nhưng ý cười càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng thì không kìmnén được mà bật cười thành tiếng. “Chân Hoàn, xem ra cuộc sống của ngươi trong những năm nay cũng chẳng dễ chịu gì!”
“Cũng còn may, dù không dễ chịu đến mấy thì bây giờ cũng dễ chịu rồi.”
Tôi sớm đã ra lệnh cho những người khác không được đi vào, nhưng Tiểu DoãnTử đứng phía ngoài nghe thấy động tĩnh thì rốt cuộc đã không kìm nénđược, bèn rảo bước tiến vào, thấy Chu Nghi Tu đang cười vang không ngớtthì giận dữ quát: “To gan! Không ngờ lại dám càn rỡ như thế trước mặtThái hậu, còn không mau quỳ xuống!”
Chu Nghi Tu lạnh lùng đưa mắtnhìn y, chỉ bằng một ánh mắt đã thể hiện rõ được cái phong thái cao quýcủa một hoàng hậu. “Hoàng đế kế vị, nàng ta là mẹ ruột của tân đế nêntrở thành Thánh mẫu Hoàng thái hậu. Chiêu Thành Thái hậu từng ban chỉ“nhà họ Chu không được xuất hiện phế hậu”, Hoàng thượng chưa từng phếtruất bản cung, bản cung vẫn là chính cung của tiên đế, bây giờ đúng lẽthì phải trở thành Mẫu hậu Hoàng thái hậu. Mẫu hậu Hoàng thái hậu làmchủ Đông cung, Thánh mẫu Hoàng thái hậu làm chủ Tây cung, đích thứ khácbiệt, sau bao năm rồi vẫn là Chân Hoàn phải tới bái kiến ai gia mớiđúng.”
Sau một hồi lâu trầm lặng, khí thế của nàng ta lại khôiphục giống như năm nào, dường như nàng ta vẫn là hoàng hậu cao cao tạithượng đang chờ tôi quỳ xuống hành lễ.
Tôi cười nhạt một tiếng.Tiểu Doãn Tử tức thì hiểu ý, bèn nói: “Nương nương thật hồ đồ quá! Lúctiên đế còn tại thế thì Thái hậu đã là hoàng quý phi nắm quyền quản lýlục cung, địa vị ngang với phó hậu rồi. Bây giờ tứ điện hạ vừa mới đăngcơ không phải là do Thái hậu sinh ra, làm sao mà đồng thời có cả thánhmẫu hoàng thái hậu và mẫu hậu hoàng thái hậu được? Đương kim Hoàngthượng chỉ tôn phong duy nhất một vị thái hậu mà thôi.”
Cặp mắtvốn mờ đục của Hoàng hậu đột ngột sáng bừng lên, từ bên trong chiếu ranhững tia sắc bén. “Ngươi nói cái gì? Người đăng cơ không phải là Hoàngtam tử?” Nàng ta lộ vẻ không sao tin nổi. “Ngươi không để con của mìnhlên làm hoàng đế ư? Không ngờ trong thiên hạ lại có người mẹ như ngươi!”
Tôi khẽ đẩy ngón tay của nàng ta ra, cất giọng hờ hững: “Làm hoàng đế chưachắc đã là chuyện gì hay ho. Tiên đế lúc sinh tiền đã bị hậu cung bàymưu tính kế biết bao nhiêu lần, đến bản thân y chắc cũng chẳng thể tínhrõ. Ai gia rất sợ con của mình sau này sẽ lấy phải một vị hoàng hậu nhưcô, để rồi thiếu chút nữa thì đoạn tử tuyệt tôn giống như tiên đế.” Tôinhìn nàng ta, cười nhạt, nói: “Hoàng hậu xin hãy bớt giận!”
Nàngta chậm rãi hít sâu một hơi, rất nhanh sau đó đã khôi phục lại vẻ bìnhtĩnh thường ngày, bình thản nói: “Bất kể là vị hoàng tử nào đăng cơ xưng đế thì ai gia cũng phải là thái hậu. Cho dù bị Chân Hoàn ngươi nhốt ởChiêu Dương điện này cả đời thì ai gia cũng vẫn là thái hậu. Điều nàythuộc về lễ số, không phải thứ mà Chân Hoàn ngươi có thể sửa đổi được.”
“Cô yên tâm, Hoàng thượng hiếu nghĩa nhân từ, ắt sẽ không bỏ quên khôngnghĩ tới danh phận của cô đâu.” Tôi cười tủm tỉm, đưa mắt liếc nàng ta.“Hôm qua ai gia đã thương lượng xong xuôi với tân đế rồi, sẽ vẫn để côlàm hoàng hậu. Ngay đến tôn hiệu bộ Lễ cũng đã đặt xong, chính là haichữ “Ôn Dụ”, quả thực rất hợp với tính cách của cô đấy.”
Vẻ bìnhtĩnh, điềm đạm thường ngày của Chu Nghi Tu tức thì tan biến hoàn toàn,cô ta gằn giọng quát: “Lòng dạ ngươi thực là độc địa! Chỉ khi nào huynhđệ của tiên đế kế thừa ngai vàng thì mới có thể tôn chính cung của tiênđế làm hoàng hậu, ai gia là đích mẫu của tân đế, không ngờ ngươi lại đểai gia đứng bằng vai với y, như thế há chẳng phải sẽ khiến thế gian chêcười hoàng gia không có tôn ty pháp độ gì cả ư?”
“Còn có một điềucô quên chưa nói đấy, đó là nếu chính cung của tiên đế là vãn bối củađương kim thánh thượng, vậy thì cũng chỉ có thể tôn làm hoàng hậu rồiđưa ra ở tại biệt cung mà thôi. Do đó, nếu cô cho rằng ai gia cố ý chènép cô thì cũng không sao cả.” Tôi nở một nụ cười rất mực dịu dàng. “Hơnnữa, thế gian cũng sẽ chẳng chê cười gì đâu. Bao năm nay, người trongthiên hạ chỉ biết tới ai gia chứ không biết tới Hoàng hậu, Hoàng hậu ắthẳn sẽ không bị người ta chê cười, về điều này thì ta có thể đảm bảo,Hoàng hậu cứ yên tâm.”
Cô ta vừa kinh hãi vừa tức giận, cả ngườikhông ngừng run rẩy, khuôn mặt thì trở nên dữ dằn vô hạn. “Chiêu ThànhThái hậu từng yêu cầu tiên đế chính miệng đồng ý rằng “nhà họ Chu khôngthể xuất hiện phế hậu”, tiên đế xương cốt còn chưa lạnh, thế mà ngươi đã dám chèn ép bản cung như thế, sau này xuống dưới suối vàng, ngươi cònmặt mũi nào mà đi gặp tiên đế và Chiêu Thành Thái hậu? Bá quan văn võ lẽ nào lại chịu để cho ngươi tác oai tác quái như vậy hay sao?”
Tôingồi ngay ngắn trên chiếc ghế phượng mà nàng ta khi xưa hay ngồi, nhìnnàng ta bằng ánh mắt của kẻ bề trên, chậm rãi nói: “Ai gia làm như thếchính là vâng theo ý chỉ của tiên đế, không để tiên đế phải mất mặt.Tiên đế quả thực từng đồng ý với Chiêu Thành Thái hậu rằng “nhà họ Chukhông thể xuất hiện phế hậu”, do đó cô mới vẫn là hoàng hậu, sẽ mãi mãilà hoàng hậu, không bao giờ thay đổi. Tiên đế từng nói sẽ vĩnh viễnkhông bao giờ gặp lại cô, nếu cô trở thành thái hậu, vậy thì sau này ắtsẽ được vào chung một lăng với tiên đế, vậy há chẳng phải sẽ làm hồnphách của tiên đế không được yên ư. Hơn nữa, ngày sau cô xuống dưới suối vàng rồi, chắc hẳn tiên đế sẽ không chịu gặp lại cô đâu, do đó cô cũngkhông cần lo rằng mình còn mặt mũi nào để gặp lại tiên đế hay không, bởi vì trong mắt tiên đế, cô đã chẳng còn cái gọi là mặt mũi nữa rồi. Tómlại, ai gia sẽ làm theo lời của tiên đế lúc sinh tiền, ấy là an tángtiên đế và Thuần Nguyên Hoàng hậu chung ở Cảnh lăng, còn cô sau khi chết sẽ được vào Thái lăng theo nghi lễ của quý phi, để làm bạn với Hiền phi và Đức phi đã qua đời từ sớm.” Tôi đưa tay chống cằm, cất giọng dửngdưng. “Cô ta là người mà tiên đế lúc sinh tiền ghét nhất, do đó bá quanvăn võ sẽ không có dị nghị gì đâu. Huống chi bấy lâu nay cô vốn chỉ làhoàng hậu hữu danh vô thực, sau này lấy danh hoàng hậu mà táng theo lễquý phi cũng là một điều hợp lý.”
Nàng ta sững người ra đó, đôi bờ môi mấp máy không ngừng. “Vĩnh viễn không bao giờ gặp lại? Hoàng thượng thật sự đã từng nói như thế ư?”
Ngoài điện sắc xuân ngợp khắp,khung cảnh đẹp như tranh vẽ, tôi cất giọng rất mực ôn tồn, thế nhưng ẩnbên trong đó lại là một sự lạnh lẽo khó mà dùng lời miêu tả: “Tiên đếcăm hận cô tới tột cùng. Chính cô đã hại chết Thuần Nguyên Hoàng hậu mà y cả đời này yêu thương nhất, lại hại chết biết bao nhiêu đứa con của y, y chịu giữ cho cô ngôi hậu đã là miễn cưỡng lắm rồi, làm sao còn muốn gặp lại một kẻ lòng dạ tàn độc như cô nữa.”
Ánh mắt nàng ta sắc lạnhnhư một mũi dùi băng, chừng như muốn đâm thủng thân thể tôi. “Rốt cuộclà tiên đế căm hận ta tới tột cùng hay là ngươi căm hận ta tới tột cùngđây?”
“Nếu không có Ôn Dụ Hoàng hậu thì làm gì có Chân Hoàn củangày hôm nay. Ai gia được như bây giờ hoàn toàn là nhờ Hoàng hậu một tay dạy dỗ, vậy nên tất nhiên là phải cảm kích Hoàng hậu tột cùng, một lòng giúp Hoàng hậu giữ được sự vinh hoa phú quý.” Tôi thấp giọng nói. “Cóđiều ai gia nay đã là thái hậu, cần phải vâng theo ý chỉ của tiên đế màthành toàn cho cô, sau này sử sách sẽ chép lại rằng, triều Càn Nguyên có bốn vị hoàng hậu, nhưng chỉ có ba vị hoàng hậu được hưởng sự tế báitrong Thái miếu. Tiên đế sẽ để cho cô đời đời kiếp kiếp làm hoàng hậu,vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Nàng ta không nói gì, cả thân thể nhanh chóng bị nhấn chìm bởi sự tuyệt vọng. Chừng như chỉ sau nháy mắt, tất thảy sức lực trong cơ thể nàng ta đã bị hút cạn, nàng ta chậm rãiđi tới trước ô cửa sổ vừa rồi, đột nhiên ngồi sụp xuống đất, không cònchút động tĩnh gì nữa.
Tôi đưa mắt ngó quanh Chiêu Dương điện,thấy khung cảnh tuy hoa lệ nhưng lại toát ra một vẻ vô cùng trống trảivà tịch mịch, bèn chậm rãi nói: “Chiêu Dương điện ân ái cũng tan tành,chốn Bồng Lai tháng ngày dài nhớ tiếc[41]. Chiêu Dương điện,đúng là một nơi rất tuyệt.” Dứt lời, tôi bám vào tay Tiểu Doãn Tử cấtbước rời đi, không ngoảnh đầu lại thêm lần nào nữa.
[41] Trích Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Dịch thơ: Tản Đà. Nguyên văn Hán Việt:Chiêu Dương điện lý ân ái tuyệt, Bồng Lai cung lý nhật nguyệt trường -ND.
Trong buổi đại điển ngày hôm sau, Hoàng đế hạ chỉ sắcphong Đoan Quý phi làm Đoan Khang Quý thái phi, Đức phi làm Kính Đứcthái phi, Trinh Nhất Phu nhân làm Trinh Di thái phi, Hân Phi làm HânCung thái phi. Tôi ở Di Ninh cung mỉm cười nhận lễ, kế đó an bài cho bọn họ tới ở tại các cung như Thọ Kỳ, Ngưng Thọ, Trường Thọ. Sau khi nghilễ xong xuôi, tôi chợt thấy Tiểu Liên Tử vội vàng đi tới, còn ngỡ rằngTrinh Di thái phi không được khỏe, bèn hỏi: “Có phải là Trinh Di tháiphi lại khóc đến ngất đi rồi không?”
Kính Đức thái phi lộ ra mấytia xót thương, đưa khăn tay lên lau khóe mắt, thở dài than: “Yến Nghivì chuyện Hoàng thượng quy thiên mà thương tâm đến nỗi suốt một thờigian dài không ăn không uống, lỡ như thân thể có bề gì thì biết phải làm sao đây?”
Hân Cung thái phi vội vàng cười, nói: “Nhị điện hạ đãđi khuyên giải rồi, Trinh muội muội vốn thương con, chắc sẽ chú ý giữgìn sức khỏe.”
Đương khi hai người trò chuyện thì Tiểu Liên Tử ghé đến bên tai tôi nói khẽ mấy câu. Tôi hơi cau mày, chỉ nói: “Ai gia biết rồi.”
Kính Đức thái phi hỏi tôi: “Sao vậy?”
Tôi đưa tay chỉnh lại cây trâm bạc cài đầu, cất giọng hờ hững: “Ôn Dụ Hoàng hậu qua đời rồi.”
Chén trà trong tay Kính Đức thái phi bất giác hơi lay động, nước trà thiếuchút nữa thì sánh ra ngoài. “Chuyện xảy ra từ bao giờ vậy?”
TiểuLiên Tử đáp: “Dạ, từ đêm qua, chết vì kinh sợ. Cung nữ phát hiện đồ ănsáng đưa vào không hề được động tới, nên mới biết đã xảy ra chuyện.” Rồi y chợt hạ thấp giọng, nói tiếp: “Ả cung nữ tới bẩm báo nói thân thể ÔnDụ Hoàng hậu đã cứng lại rồi, thế nhưng cặp mắt vẫn mở rất to, chếtkhông nhắm mắt.”
Hân Cung thái phi không hề giấu giếm vẻ chán ghét. “Đang trong ngày vui mà lại như vậy, thật là xui xẻo!”
Đoan Khang Quý thái phi chẳng buồn ngước mắt, chỉ cất giọng hờ hững: “Nênlàm thế nào thì cứ làm thế đó, không cần phải tốn công tốn sức làm gì.”
Kính Đức thái phi mỉm cười, nói: “Hoàng thượng tuy còn ít tuổi nhưng cũngcần nghĩ tới việc đón mấy vị phi tần vào cung rồi. Năm xưa Quý thái phikhông phải cũng từng được Chiêu Thành Thái hậu nuôi sẵn trong cung từsớm đó ư.”
Tôi mỉm cười điềm đạm, uể oải tựa người vào ghế. “Phảirồi, chờ một thời gian nữa chúng ta chắc cũng phải tính tới việc nàythôi. Nghe nói con gái nhà Ân đại nhân là Nguyệt Kính tuổi tác tươngđương với Hoàng thượng, lại rất hiểu chuyện...”
Từ ngoài cửa sổ, một làn gió nhẹ thổi vào mang theo tiếng đàn ca ở Thượng Lâm uyển, một ca nữ trẻ tuổi cất tiếng hát du dương:
Núi cao cao, trăng nho nhỏ. Trăng nho nhỏ, sáng vằng vặc! Ta có người thương trên đường xa. Một ngày không gặp, lòng ta nao nao.
Tay hái cỏ đắng, ở nơi núi nam. Xiết bao lo lắng, biết chịu ra sao?
Lòng chàng như vàng đá, lòng thiếp như băng tuyết. Ta ước hẹn trăm năm, chợt gặp hồi ly biệt. Mây sớm mưa chiều bao nhớ nhung, ngàn dặm tương tưcùng trăng sáng.
Tôi nghiêng tai lắng nghe, lại cầm lấy câyđàn Trường tương tư vốn để một bên mà khẽ gảy, tiếng đàn dịu nhẹ tức thì vang lên tựa như một dòng suối róc rách chảy dài.
Giữa làn ký ức hiện về, tôi đột nhiên cảm thấy bài Sơn chi cao này thật giống với cuộc đời mình biết bao, giống đến vô cùng.
Bốn phía xung quanh tĩnh lặng tột cùng, dường như tất thảy mọi người đềuđang đắm mình trong tiếng nhạc, im lặng lắng nghe. Một hồi lâu sau, Kính Đức thái phi mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Tiên đế vừa mới băng hà, trongcung lẽ ra không nên có tiếng nhạc mới phải.”
Tôi mỉm cười điềm đạm. “Không sao, hôm nay tân đế đăng cơ, cũng có thể tính là ngày vui được rồi.”
Giữa bầu không khí dìu dịu yên bình, tôi mỉm cười thoáng mang vẻ mỏi mệt, giờ đã là năm Chính Chương đầu tiên rồi.
Kiếp người tựa giấc chiêm bao, chuyện của những năm Càn Nguyên mới đó mà đãtrở thành xưa cũ cả rồi, chẳng bao lâu sau sẽ phủ đầy bụi bặm.
Đường cũ Hoành Phần mình dạo bước, lẻ bóng hồng nhan dưới tà dương.
Tôi ngoảnh đầu nhìn đi, Di Ninh cung xa hoa lộng lẫy, trống vắng cô đơn, vầng dương dần ngả về chiều, ngợp một màu ảm đạm.
Về sau, Dư Hàm trở thành người kế thừa hương hỏa của phủ Thanh Hà Vương.Về sau nữa, Nhuận Nhi và Hàm Nhi đều có những đứa con của mình.
Mấy chục năm sau, con của Nhuận Nhi không có con nữa, cháu nội của Hàm Nhi, tức là chắt nội của tôi, được đón vào cung trở thành tân đế.
Có điều việc khi đó tôi căn bản chẳng thể nào biết được.
Lũ nhỏ tự có cuộc đời của lũ nhỏ, còn câu chuyện của tôi thì đã kết thúc rồi.
Kiếp mộng phù du, chẳng qua chỉ vậy mà thôi.
Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.