Đại điện sau nháy mắt đã trở nên tĩnh lặng, tôi cơ hồ có thể nghe thấytiếng gió luồn qua giữa những lùm cây bên ngoài cửa sổ, lướt nhẹ trênmặt hồ. Thế nhưng lòng tôi thì lại dần dần giá lạnh, chẳng lẽ y khôngbiết là cần phải tránh sự hiềm nghi sao? Chuyện vừa rồi Huyền Lăng chưachắc đã để trong lòng, nhưng bây giờ y lại tự nguyện xin được cầm quânxuất chinh, lẽ nào y đã quên mất là Huyền Lăng xưa nay vốn kiêng kỵ nhất việc thân vương nắm binh quyền trong tay?
Vừa suy nghĩ như vậy,trong lòng tôi chợt sinh ra mấy tia nghi hoặc, tại sao Huyền Lăng vừađịnh để tôi đi hòa thân thì Huyền Thanh đã đẩy cửa đi vào như thế? Lẽnào vừa rồi y vẫn luôn đứng bên ngoài điện và nghe thấy hết cuộc nóichuyện giữa tôi và Huyền Lăng?
Tôi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh, tại sao y lại luôn ở bên ngoài điện chứ?
Huyền Lăng chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt thì lại dần trở nên lạnh lẽo, từnglời nói ra chẳng khác nào những khối băng vụn: “Đệ rốt cuộc đã chịu nóira câu này rồi!” Ánh mắt lúc này đã trở nên lạnh tựa huyền băng ngànnăm, còn sắc bén đến độ có thể đâm thấu lồng ngực người ta, y gằn giọngnói tiếp: “Đệ hãy nói cho trẫm biết, lời thỉnh cầu này của đệ rốt cuộclà vì Đại Chu... hay là vì nàng ta?”
Tôi rùng mình kinh hãi, tráitim giống như bị ai đó bóp chặt và lôi ra khỏi lồng ngực, tự nơi đáylòng trào lên một cơn đau đớn tới tột cùng.
Y rốt cuộc đã nghi ngờ rồi! Xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759688/quyen-8-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.