Chương trước
Chương sau
[40]Trích Ngọc lâu xuân, Lý Dục. Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn. Nguyên văn Hán Việt:Phượng tiêu xuy đoạn thủy vân nhàn - ND.
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy thì đãthấy Vệ Lâm đang cung kính chờ sẵn bên ngoài điện rồi, sau khi rửa ráy, chảichuốt qua loa liền ra ngoài gặp y, khẽ cười, nói: “Bản cung biết là đại nhân sẽquay về rất nhanh thôi, có điều quả thực không ngờ được là lại nhanh đến nhưthế.”
Y khom người hành lễ thỉnh an: “Đêm qua vithần nhận được thánh chỉ sai đến hầu hạ nương nương an thai, thế là hôm nay vừasáng sớm đã tới đây thỉnh an nương nương ngay.”
Tôi khẽ gật đầu, đi tới ngồi trước gươngvừa trang điểm vừa trầm giọng nói: “Những ngày ở vĩnh hạng, đại nhân quả là đãphải chịu ấm ức rồi.”
Y cười, nói: “Vi thần không sợ. Vi thần biếtlà nương nương ắt có đủ bản lĩnh để xoay chuyển tình hình, ban phúc cho vithần.”
“Không phải bản cung có bản lĩnh mà là bâygiờ Ôn Thực Sơ tự lo cho mình còn chẳng xong, bản cung cần có đại nhân ở bêncạnh.”
Lần này tôi chỉ trang điểm theo lối đơngiản nhất, mái tóc búi gọn ghẽ lên đầu rồi cố định bằng một cây trâm bạch ngọc,lại đánh một lớp phấn mỏng, sau khi xong xuôi thì khoác một chiếc áo dài màuxanh ngọc thêu hoa văn hình những chiếc lá trúc lên người.
Vệ Lâm sau khi thăm mạch cho tôi liền cười,nói: “Khí sắc của nương nương rất tốt, bất kể là khi đắc thế hay thất thế,phong thái đều không hề suy giảm.”
Tôi mỉm cười hờ hững. “Làm gì có phong tháigì đâu, con người sống trên đời kỳ thực chỉ cần có một hơi thở là đã đủ rồi.”
Hoa Nghi mím môi cười, nói: “Nương nương ănmặc thế này chắc là không định gặp khách rồi.”
“Hôm nay khách khứa chắc đông lắm nhỉ?”
“Lại náo nhiệt như xưa rồi. Các cung đềucho người tới thỉnh an chúc mừng nương nương, ngay đến Thái hậu cũng phái Tôncô cô qua đây thăm hỏi.”
“Hoa Nghi, ngươi vào cung cũng được mấy nămrồi, kiến thức đã tăng thêm không ít, hẳn biết rõ nên ứng phó thế nào.”
Hoa Nghi xoay người đi ra ngoài, tôi nhìnVệ Lâm, hỏi: “Thai nhi vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn. Có điều nương nương mang thai khingười đang yếu, cần phải uống nhiều thuốc bổ mới được. Việc này vi thần sẽ tựcó an bài.”
Tôi dịu dàng đưa tay xoa bụng. “Đứa bé nàyđến rất kịp thời, chính là cứu tinh của bản cung. Không có nó, chúng ta bây giờđã chẳng được thế này rồi. Bản thân đại nhân cũng phải cẩn thận đấy, sau việcnày chắc đại nhân cũng đã rõ là làm việc bên cạnh bản cung không hề đơn giản,chỉ cần sơ sảy một chút thôi là có khả năng bị người ta ám hại.”
Y mỉm cười, nói: “Muốn có phú quý thì phảivào nơi nguy hiểm, từ xưa vốn đã vậy rồi.”
Tôi cũng khẽ nở nụ cười. “Bản cung rất tánthưởng cái tính tình thẳng thắn này của đại nhân.” Suy nghĩ một chút tôi lạidặn dò thêm: “Khi nào rảnh rỗi hãy giúp bản cung qua thăm khám cho Anh Tần mộtchút.”
Khi trời chạng vạng tối, Trinh Phi tới thămtôi, tôi đang rảnh rỗi không có việc gì làm thế là liền cùng nàng ta đánh cờvây. Những làn gió mát mẻ mang theo mùi hoa sen thoang thoảng không ngừng thổivào từ ngoài cửa sổ, phía đằng xa vẫn văng vẳng tiếng ve sầu. Tôi cầm một quâncờ trắng mà trầm ngâm do dự, đưa tay day trán, nói: “Cũng không phải mới lầnđầu có thai, nhưng chẳng rõ tại sao, lần này ta cứ luôn cảm thấy phiền muộn khótả, đầu óc thì hiếm khi nào tập trung được.”
Trinh Phi hôm nay vận một bộ đồ trắng muốt,trang nhã vô cùng. “Sau khi có thai, tỷ tỷ đã liên tiếp phải chịu mấy phen ấmức, có lẽ vì thế mà nguyên khí đã bị tổn hại phần nào.” Rồi nàng ta hơi cau màylại. “Tỷ tỷ biết gì chưa, tiểu cung nữ phụ trách việc đốt hương liệu bên cạnhKhương thị chết rồi đấy.”
Tôi đặt quân cờ trong tay xuống bàn, khẽhỏi: “Thị chết như thế nào vậy?”
“Hoàng thượng hạ chỉ dùng hình tra khảo,tiểu cung nữ đó liền khai rằng Khương thị thường ngày đối xử với mình rất tệ,động một chút là lại cùng Hà Hương đánh mắng, thế là thị mới nảy ra ý dùng xạhương để hại Khương thị.”
“Đúng là nói bừa.” Tôi trầm giọng nói: “Thịchỉ là một cung nữ nho nhỏ, kiếm đâu ra một thứ quý giá như xạ hương được, hơnnữa là ai cho thị lá gan hãm hại sủng phi của Hoàng thượng như thế? Chẳng lẽthị thật sự chán sống rồi sao?”
“Hoàng thượng cũng không tin, khi tái thẩmcòn cho tra tấn bằng những biện pháp mạnh nhất, kết quả là tiểu cung nữ đókhông chịu nổi, liền cắn lưỡi tự vẫn. Sau khi điều tra tiếp nữa, có kẻ pháthiện ra ở chỗ Tài nữ Lưu thị vốn vào cung cùng thời điểm với Khương thị có loạixạ hương giống hệt như xạ hương trong bức họa kia, mà Lưu thị bấy lâu nay lạicó nhiều lời oán thán về việc Khương thị đắc sủng nhất, gia đình cũng thuộc vàohàng giàu có, thế là phủ Nội vụ liền kết luận cô ta là kẻ chủ mưu.”
Trinh Phi vốn mềm lòng, trên mặt lộ rõ vẻ xótthương. Tôi cúi đầu, khẽ búng móng tay mấy cái. “Muội muội cũng không tin việcnày là do Lưu thị làm đúng không?”
“Biến giả thành thật, thay đen đổi trắng,đây vốn là sở trường của các phi tần trong chốn cung đình mà.”
“Đáng thương thay cho Lưu thị, một khi phảivào Hình phòng trong Thận hình ty, dù sau này có ra được thì thân thể cũng khómà còn nguyên vẹn.”
Trong mắt lộ rõ những tia không đành lòng,nàng ta ghé lại gần tôi. “Nửa ngày qua muội cứ thầm suy đoán, người đó là doHoàng hậu tiến cử vào cung, liệu có khi nào cô ta... Cô ta lại có thể độc ácđến vậy sao?”
Tôi cười tươi khen ngợi: “Muội muội đúng làrất thông minh.”
Hoa Nghi và Phẩm Nhi lúc này mỗi người cầmmột cây quạt dài chừng một thước đứng bên quạt cho chúng tôi, Hoa Nghi nghe vậyliền trề môi làu bàu: “Kỳ Tần đi theo Hoàng hậu cả nửa đời người, thế mà đếnlúc chết vẫn chẳng sinh nở gì được. Nương nương còn nhớ chuỗi hồng xạ mà Hoànghậu thưởng cho cô ta không, chính vì nó nên cô ta mới không thể có thai đấy.”
Trinh Phi biến hẳn sắc mặt, đầu ngón taybuông ra, một quân cờ đen cứ thế rơi xuống. Tôi cười, nói: “Muội muội đánh nhầmchỗ rồi kia.”
Nàng ta thở dài buồn bã. “Những năm naymuội luôn đứng một bên quan sát, nhiều lúc cứ ngỡ là mình đã đoán nhầm.”
“Muội muội vốn tâm tư tinh tế, đầu óc lạitỉnh táo, sáng suốt, ắt là không đoán nhầm đâu. Do đó muội muội phải trôngchừng nhị Hoàng tử cẩn thận đấy, ngoài ra ta cũng mong muội muội hãy giúp đỡ,chiếu cố cho Anh Tần.”
Nàng ta thở dài than: “Muội chỉ biết dốchết sức mình thôi.” Nàng ta đưa tay chống cằm, chợt chuyển chủ đề: “Tỷ tỷ vẫnkhông chịu để ý tới Hoàng thượng ư? Chiều nay khi ngồi ở chỗ muội, Hoàng thượngcó vẻ buồn rầu lắm đấy. Kỳ thực mấy việc này cũng không thể trách Hoàng thượngđược.”
“Đúng là không thể trách Hoàng thượng,nhưng ta là người trong cuộc, phải tự mình trải qua tất cả, thành ra muốn khôngtrách cũng khó.” Tôi mỉm cười, nói: “Muội muội chớ nên nghĩ nhiều làm gì, ta tựcó chừng mực.”
Đưa mắt tiễn Trinh Phi rời đi, tôi cầm mộtcây quạt tròn lên nhẹ nhàng phe phẩy, nói: “Cận Tịch, cùng ta đi thỉnh an Hoànghậu nào.”
Cận Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầysao, cười, nói: “Nương nương chớ nên đi thì hơn, lúc này chỉ e Hoàng hậu đã ngủrồi.”
“Ngươi cho rằng lúc này nàng ta ngủ đượcsao?” Tôi chăm chú nhìn những tòa cung điện nguy nga dưới màn đêm mông lung, mờmịt, khẽ cất tiếng thở dài.
Khi chúng tôi đến Phượng Nghi cung thìtrong Chiêu Dương điện vẫn còn ánh đèn lấp ló chiếu ra ngoài qua song cửa sổ,hệt như một chút tâm tư loáng thoáng lộ ra khiến người ta không kìm được sinhlòng muốn tra xét, tìm tòi.
Người bước ra nghênh đón tôi là Hội Xuân,nhìn thấy tôi, thị bất giác nhướng mày lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Là Thục phi nươngnương đó ư? Muộn thế này rồi cơ mà.”
Tôi cười, nói: “Không phải Hoàng hậu nươngnương vẫn chưa ngủ sao? Đang độ đêm hè trời nóng nực, bản cung tới đây để nóichuyện với nương nương.”
Hội Xuân biết rằng tôi đang có thai, khôngdám ngăn cản, chỉ đành cung kính dẫn tôi vào trong, đồng thời cẩn thận nhìnđường giúp tôi, trong lòng thầm lo tôi sẽ thừa cơ gây ra chuyện gì đó ở ChiêuDương điện.
Chiêu Dương điện rộng lớn vô cùng, cửa sổhai đầu nam bắc đều mở rộng, gió mát không ngớt thổi vào, những bức rèm sa nhènhẹ đung đưa khiến nơi đây chẳng khác gì tiên cảnh. Hoàng hậu lúc này mặc mộtbộ đồ màu vàng trà ngồi trên chiếc sạp quý phi bên dưới cửa sổ đằng bắc hóngmát, mặt quay vào trong, Tiễn Thu thì đứng một bên vừa phe phẩy quạt cho nàngta vừa rì rầm nói khẽ những lời gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, Hoànghậu còn chưa xoay người thì Tiễn Thu đã toàn thân chấn động, vội vàng hành lễthỉnh an. Tôi bảo Tiễn Thu đứng dậy rồi cười, nói: “Suốt hai ngày liền đều gặpTiễn Thu cô cô, có vậy mới biết được thế nào là trước kiêu ngạo sau cung kính,hệt như hai người khác biệt.”
Tiễn Thu thoáng lộ vẻ lúng túng, ngay sauđó lập tức mỉm cười bình thản. “Nô tỳ làm việc gì cũng đều phải xem là với aivà vào lúc nào. Khi đó Thục phi đang vướng mối hiềm nghi, nô tỳ thì cũng thânbất do kỷ, mong Thục phi khoan hồng đại lượng chớ trách nô tỳ.”
Thị cung kính đỡ Hoàng hậu ngồi dậy. Hoànghậu cũng không nhìn thị, chỉ vừa vuốt tóc vừa hờ hững nói với tôi: “Lời nói vàviệc làm đều phải tùy người mà định, nhờ có Thục phi làm gương nên Tiễn Thu đãhọc được rất nhiều. Hiếm khi có cơ hội như vậy, thị cũng nên vận dụng vào thựctế một chút thì mới không uổng cái công dạy dỗ thường ngày của Thục phi.”
“Hoàng hậu nương nương khách sáo quá rồi!”Tôi cười tươi rạng rỡ. “Tiễn Thu mỗi ngày đều hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, tấtnhiên là được Hoàng hậu dạy dỗ nhiều nhất, thần thiếp đâu có giúp đỡ được gì,quả thực không dám cậy công bừa bãi.”
Cho dù là nửa đêm hóng mát một mình trongcung nhưng Hoàng hậu vẫn ăn mặc chỉnh tề, trên đầu tuy không cài trâm thoanhưng mái tóc vẫn được búi lại gọn ghẽ, còn bôi dầu bóng mượt, hoàn toàn khôngcó một sợi tóc rối nào.
Hoàng hậu đưa mắt chậm rãi quan sát bụngtôi. “Thục phi đã có thai rồi, tại sao nửa đêm vẫn còn ra ngoài đi lại như thế?Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
“Đã làm phiền Hoàng hậu quan tâm rồi. Thầnthiếp nhớ ra sau khi mang thai mình vẫn chưa tới thỉnh an Hoàng hậu lần nào,nên dù đã đêm khuya sương nặng nhưng vẫn lập tức tới đây. Hoàng hậu là chủ củatrung cung, thần thiếp không thể thất lễ kẻo khiến các phi tần khác trong cunglại học theo.” Tôi đưa mắt nhìn Hoàng hậu, cười nhạt, nói: “Huống chi từ khituyển tú tới giờ, Hoàng hậu đã liên tiếp tổn thất hai viên đại tướng, thầnthiếp lo là Hoàng hậu đau lòng quá không ngủ được cho nên đặc biệt tới đây anủi.”
Hoàng hậu hơi ngả người về phía sau, tựalưng vào một chiếc gối tơ tằm nhồi đầy lá cúc và hạt ngô bên trong, chỉ cần hơiđộng đậy một chút là liền có những tiếng sột soạt vang lên nhè nhẹ. Nàng ta ôntồn cười, nói: “Lời của Thục phi đúng là ngày càng ảo diệu, chắc chỉ có ngườinào tâm cơ thâm trầm mới nói ra được những lời như thế, bản cung căn bản khônghiểu nổi. Hy vọng không phải là Thục phi đang có thai nên thích ăn nói lungtung.”
“Hoàng hậu thánh minh, nếu Hoàng hậu đã coilời của thần thiếp là ăn nói lung tung, vậy thần thiếp xin phép được ăn nóilung tung một phen xem sao.” Tôi nhón lấy mấy hạt lựu đã được bóc sẵn để trongchiếc đĩa mã não lên ăn, chậm rãi nói: “Trước kỳ tuyển tú, Hoàng hậu nươngnương hẳn đã phải dốc hết tâm cơ thì mới tìm được Quỳnh Quý nhân có vài phầngiống Thuần Nguyên Hoàng hậu và Khương thị dịu dàng, quyến rũ như thế. Hoànghậu kỳ thực hiểu rất rõ Hoàng thượng thích loại mỹ nhân như thế nào, vậy nênmới có thể gãi đúng chỗ ngứa, một nhát trúng ngay. Thế rồi về sau, Hoàng thượngquả thực đã vô cùng xem trọng Quỳnh Quý nhân, do đó khi đột ngột mất đi mớibừng bừng nổi giận. Thần thiếp vô cùng khâm phục nương nương ở khả năng hiểuthấu lòng người, thần thiếp đúng là không thể nào sánh bằng.”
“Thục phi khách sáo quá rồi. Bản cung cũngtự thẹn không có khả năng ứng biến khéo léo cùng phúc trạch sâu dày như Thụcphi. Ngày đó, khi Khương thị sẩy thai, không ngờ muội muội lại có thể chối sạchtrách nhiệm của mình trước mặt Hoàng thượng, bản cung tuy không được tận mắtnhìn thấy nhưng nghe Tiễn Thu về bẩm lại thì cũng có thể tưởng tượng ra đượcbản lĩnh mồm mép tép nhảy đó ghê gớm cỡ nào.”
“Hoàng hậu nghĩ được như vậy quả là cáiphúc của thần thiếp, hóa ra thần thiếp mồm mép tép nhảy cũng có thể phần nào anủi nương nương, đã thế lại còn giúp nương nương không phải hao tổn tâm tư vìviệc Tiểu viện sẩy thai nữa. Có điều, lần này nương nương tổn thất mất hai vịmuội muội chẳng dễ gì tìm được, thần thiếp thì may mắn không bị kẻ gian hãmhại, suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ biết cảm tạ cái ơn bảo bọc của nương nươngthôi, đồng thời cũng thấy xót ruột thay cho nương nương nữa. Tính kĩ ra, trongphen làm ăn này, chỉ e nương nương đã phải chịu thua thiệt rồi.”
Hoàng hậu mỉm cười hờ hững, đưa tay chỉnhlại vạt áo một chút. “Bản cung không phải là người làm ăn, không biết cách buônbán, do đó cũng không rõ thế nào là thua thiệt, thế nào là có lời. Nhưng Thụcphi cần phải hiểu rõ, sống trên đời chớ nên vì mấy việc nhất thời mà đắc ý quá,bởi biến số luôn tồn tại ở khắp nơi, đặc là biệt là trong chốn hậu cung này, màthời gian về sau thì vẫn còn dài lắm.”
Tôi cười tươi, khom người hành lễ. “Hoànghậu dạy dỗ rất phải, do đó không gặp gỡ Hoàng hậu một phen thì thần thiếp làmsao mà yên tâm đi ngủ được. Đúng như nương nương đã nói, thời gian về sau vẫncòn rất dài, vậy thần thiếp hôm nay xin được cáo lui trước, sau này sẽ lại tớithỉnh an nương nương.” Dứt lời, tôi liền ung dung cất bước rời đi.
Nhưng vừa đi được mấy bước, tôi chợt nghesau lưng vang lên một tiếng gọi nặng nề: “Hoàn Hoàn.” Tiếng gọi ấy lạnh lùng vôhạn, dường như chất chứa rất nhiều nỗi oán hận bên trong, tất cả đều tập trung vàohai chữ ngắn ngủi.
Tuy bây giờ đang là mùa hè nhưng tôi vẫn bịsự lạnh lùng trong tiếng gọi ấy làm cho phải rùng mình một cái, tuy biết rõngười nàng ta gọi chưa chắc đã là mình nhưng vẫn không kìm được dừng chân lại,lộ vẻ trù trừ.
Hoàng hậu cất tiếng cười sắc như dao, nóigằn từng từ: “Bao nhiêu năm nay, cô cho rằng hai tiếng “Hoàn Hoàn” ấy là gọi côsao?”
Tôi chẳng hề động đậy, chỉ cụp mắt nhìnnhững đường hoa văn nơi váy của mình, thấy những sợi chỉ trên đó dày đặc biếtbao. Chúng tựa như đang quấn chặt lấy trái tim tôi, càng lúc càng chặt, cuốicùng khiến tim tôi trở nên tê dại, trong sự tê dại lại sinh ra những tia lạnhlẽo tột cùng.
Tôi xoay người lại, đột ngột ngẩng đầu lênnhìn Hoàng hậu chăm chú, bên khóe môi dần xuất hiện một nụ cười ngọt ngào vàdịu dàng vô hạn. “Ta biết chứ!”
Nàng ta khẽ cười lạnh lùng. “Cô quả nhiênbiết rõ.”
“Đó không phải là ta, cũng không phải làcô. Trong chốn hậu cung này, trước giờ chưa từng có ai khác, chỉ có một mình côta thôi. Trong lòng y cũng là như thế, và mãi mãi sẽ là như thế, không bao giờthay đổi.” Giọng của tôi không lớn, thế nhưng lại đủ để Hoàng hậu có thể nghethấy rõ ràng từng lời. Hoàng hậu không kìm được rùng mình một cái, cố giữ bìnhtĩnh, nói: “Bản cung không giống với các cô, bản cung là hoàng hậu, là mẫu nghithiên hạ!”
“Hoàng hậu thì sao chứ? Mẫu nghi thiên hạthì sao chứ? Trong chốn hậu cung này, tất cả nữ nhân đều phải tranh đấu vớinhau, dùng tâm cơ để tranh đấu, dùng thời gian để tranh đấu, thậm chí là dùngtính mạng để tranh đấu, không có ai là ngoại lệ. Cô cho rằng chúng ta có thểthắng được sao? Nhầm rồi, tất cả mọi người đều sẽ thua thôi, chẳng có chút cơhội thắng nào cả. Dù chúng ta có tranh đấu quyết liệt đến thế nào đi chăng nữathì cũng chỉ thắng được những người sống mà thôi, làm sao mà đấu lại người đãchết, do đó chúng ta vĩnh viễn không phải là đối thủ của Thuần Nguyên Hoànghậu.” Nụ cười bên khóe môi tôi trở nên cứng đờ, hệt như một bông hoa úa tàngiữa gió thu. “Kỳ thực đạo lý này Hoàng hậu còn hiểu rõ hơn ta, tội gì phải dốimình dối người thêm nữa.”
Hoàng hậu giống như đã bị rút cạn sức lựctoàn thân, cơ thể trở nên mềm nhũn, cứ thế ngồi đờ đẫn trên chiếc sạp quý phi.
Tôi nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu. “Ta rấtgiống cô ta sao?”
Ánh mắt nàng ta tức thì trở nên lạnh giánhư băng sương tháng Chạp, dường như muốn khiến tôi đông cứng lại. Tôi và nàngta, hai nữ nhân hiển hách nhất trong hậu cung Đại Chu rộng lớn, cứ thế nhìn vàonhau suốt một hồi lâu, cuối cùng nàng ta khẽ lắc đầu. “Hai người không hề giốngnhau, có điều chỉ cần cô đứng đó là liền khiến người ta liên tưởng đến cô ta.”
Tôi gượng cười buồn bã. “Nhưng, ta khôngphải là cô ta.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu, chiếc vòng vàng đeotrên cổ tay phản chiếu ra muôn vàn tia lạnh lẽo dưới ánh trăng. Nàng ta thoánglộ vẻ mỏi mệt, xoay người quay lưng về phía tôi, hờ hững nói: “Bản cung phảingủ rồi, nếu không ngủ đủ giấc mỗi đêm thì làm gì có tinh thần mà ngày ngàynhìn Thục phi cười tươi như hoa nở chứ!”
Suốt mấy ngày liền, Huyền Lăng thưởng chotôi rất nhiều thứ kỳ trân dị bảo để lấy lòng, đã thế hôm nào cũng bảy, tám bậnphái Lý Trường tới hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi. Tôi lần nào cũng chỉ hờhững ứng phó, chẳng để tâm tới y lắm. Lý Trường rốt cuộc không chịu được phảicất tiếng van nài: “Nương nương hãy coi như thương lấy nô tài đi mà! Nô tài còncó việc khác phải làm, thế mà hôm nào cũng liên tục bị Hoàng thượng phái tớiđây, quả thực là không chịu nổi nữa rồi.”
Tôi chậm rãi xúc từng thìa tổ yến lên ăn,tới khi ăn xong mới cười, nói: “Lời này ngươi nên về nói với Hoàng thượng ấy.Bản cung cũng đâu muốn một ngày bảy, tám bận nhìn cái bộ dạng cau có, sầu khổnày của ngươi.”
“Nô tài đâu dám chứ!” Lý Trường khẩn khoảnvan nài. “Nương nương cứ né tránh không chịu gặp Hoàng thượng, thế là mỗi lầnnhìn thấy nô tài, Hoàng thượng đều hỏi han đủ điều.”
“Vậy ngươi hãy đi bẩm với Hoàng thượng làkhông cần phải tốn công ban thưởng nhiều đồ như thế làm gì, bản cung chẳngthích thứ nào cả, đang định đem trả lại hết đây.”
Lý Trường nhăn mặt, nói: “Vậy thì lại càngkhông ổn. Nếu ngay đến chút việc nhỏ này mà nô tài cũng không làm cho ra hồnđược, Hoàng thượng nhất định sẽ giết nô tài mất.”
Tôi không kìm được bật cười khúc khích,nói: “Hoàng thượng xem trọng bản cung như thế không có gì là sai, nhưng Anh Tầncũng đang có thai, chỉ e nàng ta sẽ khó chịu đấy.”
Ngay ngày hôm sau, ý chỉ tấn phong cho AnhTần đã được truyền khắp lục cung. Vì có thai nên theo lệ, Giang Thấm Thủy đượcthăng lên một cấp, trở thành uyển nghi tòng tứ phẩm đứng đầu trong ngũ nghi,ngoài ra còn được dọn khỏi Ngọc Bình cung đến ở riêng tại Phương Tâm viện đểdưỡng thai.
Hôm ấy ngủ trưa dậy, tôi đi tắm với nướchoa hồng, hương thơm lưu lại trên người mãi không tan, sau đó lại tranh thủ lúcrảnh rỗi mà tới Phương Tâm viện thăm Giang Uyển nghi một chút. Phương Tâm việnvà Không Thúy điện của Trinh Phi chỉ cách nhau chừng trăm bước chân, cách chỗcủa Hân Phi cũng gần, là một nơi cực kỳ trang nhã, thanh tịnh.
Khi tôi tới Phương Tâm viện thì vẫn là buổichiều, cái nóng nực của mùa hè đã bị giàn tử đằng phương chỉ bát ngát bên trongngăn hết lại, nơi này như biến thành một vùng trời đất riêng mang tới cho ngườita cảm giác cực kỳ thư thái, đến mấy tia nắng hiếm hoi xuyên qua kẽ lá chiếuxuống cũng chứa chan vẻ dịu dàng vô hạn. Tôi cười, nói: “Chẳng trách lại đượcgọi là Phương Tâm viện, hóa ra những chỗ tốt đều ở cả trên giàn tử đằng phươngchỉ này.”
Người ra ngoài nghênh đón tôi là Bích Hy,thị nữ hầu cận của Thấm Thủy. Thị vốn từng hầu hạ các vị thái phi nên được việcvô cùng, nghe tôi nói thế bèn tươi cười tiếp lời ngay: “Dạ phải đấy. Trước khidọn tới đây nô tỳ từng hỏi thái y rồi, thái y nói giống tử đằng này có cônghiệu ngưng thần tĩnh khí, rất có ích cho việc dưỡng thai, xét ra lần này thựcsự phải cảm tạ Hoàng thượng và nương nương rất nhiều.”
Tôi bám tay thị đi vào, ôn tồn hỏi: “Tiểuchủ nhà ngươi đâu?”
Thị thoáng lộ vẻ âu lo. “Sau khi có thai,tiểu chủ nhà nô tỳ vẫn luôn buồn bã không vui, bây giờ đang chơi đùa với convẹt ở trong kia. Nương nương hãy khuyên tiểu chủ một chút đi, cứ tiếp tục thếnày, chỉ e thai nhi sẽ bị ảnh hưởng mất.”
Tôi cất giọng nghi hoặc: “Có phải là vì nhớnhà không?”
“Nô tỳ không rõ, nhưng hình như không giốnglắm.” Bích Hy rầu rĩ nói.
“Được rồi!” Tôi ôn tồn an ủi. “Trong cungvốn có nhiều chuyện thị phi, tiểu chủ nhà ngươi khó tránh khỏi có chỗ nào đókhông vừa ý, đợi lát nữa bản cung sẽ khuyên nhủ nàng ta.”
Thế rồi Bích Hy bèn lẳng lặng dẫn tôi đivào. Trong sân lúc này vô cùng tĩnh lặng, một con hạc đầu đỏ đang đứng co chânngủ say dưới bụi chuối xanh um. Dưới hành lang có đặt những chậu hoa đúng mùa,đa phần đều trắng ngần, tao nhã và tỏa hương thơm nức. Trong chiếc vại sứ hoaxanh có mấy bông sen hồng vừa nở, phía dưới là mấy chú cá vàng mắt đỏ, đuôi tobơi lội tung tăng, trông vô cùng vui mắt. Giang Uyển nghi hôm nay vận một bộ đồgấm thêu hoa, mái tóc búi cao trên đầu, đang ngồi tựa vào hàng lan can mà ngẩngđầu ủ dột chơi đùa với con vẹt lông vàng mỏ đỏ hoạt bát trên chiếc giá mạ vàng.
“Uyển nghi.” Tôi khẽ cất tiếng gọi.
Nàng ta không ngờ tôi lại tới đây, hoangmang ngoảnh đầu nhìn qua, bên má vẫn còn vương dấu lệ chưa kịp lau. Tôi bấtgiác thầm sinh lòng nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnhnàng ta. “Nỗi riêng muốn ngỏ sự tình, thấy con anh vũ bên mình lại thôi[41].Muội muội sau này đừng như vậy nữa. May mà là bản cung, chứ nếu để người khácnhìn thấy thì ắt sẽ sinh ra rất nhiều chuyện thị phi đấy.”
[41]Trích Cung trung từ, Chu Khánh Dư. Dịch thơ: Nguyễn Hữu Bông. Nguyên văn HánViệt: Hàm tình dục thuyết cung trung sự, anh vũ tiền đầu bất cảm ngôn - ND.
Nàng ta vội đưa tay lau khô nước mắt, gượngcười, nói: “Đa tạ nương nương quan tâm, tần thiếp đúng là bất cẩn quá!”
Tôi vừa đưa mắt quan sát nơi ở mới của nàngta vừa khẽ hỏi: “Muội ở nơi này thấy quen chứ? Các cung nhân hầu hạ có chu đáokhông? Phía phủ Nội vụ thì thế nào?”
Nàng ta cúi đầu, dè dặt đáp: “Có nươngnương chiếu cố, lại được Hoàng thượng quan tâm, mọi việc đều ổn cả.”
“Nếu mọi việc đều ổn, tại sao muội muội cònthương tâm như thế?”
“Đâu có!” Nàng ta cười trừ che đậy. “Tầnthiếp chỉ nhớ người thân đấy thôi.”
“Vậy sao?” Tôi nhìn nàng ta chăm chú, làmbộ vô ý nói: “Sáng nay ta vừa đi thỉnh an Trang Hòa Đức thái phi, vốn định mờingười nhà của muội muội vào cung bầu bạn, ai ngờ thái phi lại nói cho ta haymuội muội là trẻ mồ côi vào phủ từ nhỏ, trong nhà không còn ai thân thích, chẳngrõ người thân mà muội muội nhớ là ai vậy?”
Nàng ta cả kinh, sắc mặt tức thì tái nhợtchẳng còn chút huyết sắc. “Bởi vì người thân mất sớm, do đó... do đó tần thiếpmới càng thêm nhớ.”
Tôi đưa tay xoa nhẹ trán nàng ta, dịu dàngnói: “Chắc muội muội sợ quá nên thần chí có chút hồ đồ rồi, ăn nói thực là bừabãi, lung tung quá!” Hơi dừng một chút, tôi nhìn nàng ta bằng ánh mắt thăm dò.“Việc này kỳ thực phải trách cái đám Vũ lâm lang kia, đến bảo vệ chu toàn chomuội muội thôi mà cũng không làm được, khiến muội muội chẳng thể yên tâm.”
“Nương nương nói gì vậy?” Nàng ta đột ngộtđứng dậy, sợ hãi mở to đôi mắt, cố sức rặn ra một nụ cười. “Nương nương nói cáigì mà Vũ lâm lang thế, tần thiếp nghe mà chẳng hiểu gì cả.”
Tôi ngó thấy xung quanh không có ai, bènthu lại nụ cười, nói: “Mấy hôm trước ta có nghe Xuân Tần kể lại, rằng sau khimuội muội có thai thì Vũ lâm lang trong cung tỏ ra tận tâm vô cùng, thườngxuyên đi tuần bên ngoài Ngọc Bình cung. Xuân Tần nói mình hẹp dạ, còn ngỡ làHoàng thượng đặc biệt dặn dò, do đó vô cùng ngưỡng mộ. May mà nàng ta không đemlời này đi hỏi Hoàng thượng, bằng không chưa biết chừng Hoàng thượng lại sinhlòng nghi hoặc, bởi ngài nào có từng ban ra ý chỉ như thế. Do đó bản cung đànhnhận lấy việc này về mình, nói với Xuân Tần là bản cung đã dặn dò bọn họ. Tấtnhiên xét kĩ ra, bản cung kỳ thực đã gánh nỗi oan ức vào người, muội muội nóixem có đúng vậy không?”
Giang Uyển nghi tím tái mặt mày, một látsau thì lại trở nên tái nhợt, thấp giọng nói: “Tần thiếp không rõ.”
“Muội tất nhiên là không rõ rồi.” Tôi vừanói vừa đưa tay giúp nàng ta gạt mấy sợi tóc rối ra sau tai. “Nếu muội mà biếtviệc này thì hôm đó đã chẳng cần tới Thượng Lâm uyển đưa mắt ngó nghiêng khắpnơi để tìm người như thế, cứ ra ngoài cung của mình là sẽ nhìn thấy y ngay chứcó gì đâu.”
Giang Uyển nghi kinh hãi lùi về phía sauliền hai bước. “Làm sao nương nương biết được?”
Tôi đặt tay lên đầu gối, cất giọng ungdung: “Một người nếu đã phát hiện ra manh mối rồi nảy lòng nghi ngờ và quyếttâm đi điều tra thì sẽ chẳng quá khó khăn để tìm ra chân tướng, huống chi đôimắt của con người ta thường dễ bán đứng tâm tư thật sự của mình. Muội còn nhớhôm lục Vương gia đưa Tĩnh phi vào cung thỉnh an không, vị Vũ lâm lang nấp phíasau cây sồi xanh mà muội cứ ngẩn ngơ nhìn đó rốt cuộc là ai vậy?”
Giờ đang là cuối tháng Bảy, thời tiết nóngnực vô cùng, bầu trời trên Tử Áo Thành cũng vô cùng tịch mịch, đến lũ bồ câutrắng cũng uể oải chẳng muốn bay lượn. Lúc này đây, bên dưới bầu trời xanh biếcmuôn dặm không một gợn mây, mồ hôi lạnh trên người Giang Uyển nghi cứ thế tuônra không ngừng.
“Phương Tâm viện mà Hoàng thượng chọn chomuội muội vốn mát mẻ, sảng khoái, muội muội không đến mức ra nhiều mồ hôi nhưvậy chứ? Còn về việc người đó là ai, không cần muội muội phải nói với bản cungthì bản cung cũng biết rồi, và bản cung còn biết là nên xử lý việc này như thếnào nữa.” Tôi phất tay áo rời đi. “Muội muội hãy trông chừng đôi mắt cùng cáimiệng của mình cho tốt rồi yên tâm dưỡng thai, những việc khác đừng để ý đếnlàm gì.”
Vì Giang Uyển nghi vốn ưa yên tĩnh nên córất ít cung nhân hầu hạ xung quanh, thậm chí ngay đến lũ ve sầu ở gần đó cũngđều đã bị cung nhân dùng gậy dính keo bắt đi hết sạch. Quang cảnh tĩnh lặng lúcnày quả thực là kỳ lạ vô cùng, chẳng giống như đang ở trong Tử Áo Thành náonhiệt chút nào.
“Nương nương, nương nương!” Nàng ta nhoàingười tới nắm chặt lấy áo tôi, hai hàng lệ nóng bất giác chảy dài. “Tần thiếpcầu xin người, cầu xin người đừng giết Lục Ly, đừng! Đừng mà! Tần thiếp nhấtđịnh sẽ trông chừng đôi mắt và cái miệng của mình thật tốt, nương nương yêntâm! Nhưng xin nương nương đừng giết y, tần thiếp biết sai rồi mà!” Nàng ta đaukhổ khóc rống lên, ánh mắt ngợp nỗi đau thương như một con hươu nhỏ sắp chết.“Tần thiếp biết là mình vô dụng, có lúc không kìm được muốn đi thăm y, nhưngtần thiếp thật sự không cố ý đâu, tần thiếp sợ lắm, sợ lắm... Bấy lâu nay tầnthiếp đã phải một mình giữ kín bí mật này, vô cùng vất vả! Nương nương...” Nàngta đột nhiên sợ hãi cúi đầu xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào bụng mình, khôngnói gì thêm nữa, chỉ rơi nước mắt không thôi.
Tôi vốn còn ôm lòng nghi hoặc, nhưng nhìnthấy nàng ta như vậy thì đột ngột hiểu rõ nguồn cơn. Tôi hoàn toàn không dámtin vào sự thực này, tức thì không chút do dự kéo nàng ta đứng dậy, đi vào nộiđường.
Nội đường của Phương Tâm viện được bài tríhết sức trang nhã, trên chiếc bàn dài bên dưới cửa sổ có đặt đầy những thứ đồchâu ngọc quý báu do Huyền Lăng ban tặng, đột ngột nhìn thấy ắt sẽ làm người talóa mắt. Nhưng những món đồ đó đều nằm yên một chỗ, không có vẻ gì là từng đượcđộng đến cả.
Trong nội đường vương vất mùi trầm hương,bức rèm thêu hoa buông thấp, đồ vàng đồ bạc bày khắp xung quanh, nhưng trái timcủa Giang Thấm Thủy lại chẳng ở nơi này.
Tôi vừa an tọa thì nàng ta đã quỳ sụp xuốngtrước mặt tôi mà bật khóc. Tôi không nén nổi nỗi kinh ngạc và sợ hãi tronglòng, nắm lấy cổ tay nàng ta, run giọng hỏi: “Đứa bé trong bụng muội...”
Giang Uyển nghi thút thít nói: “Tần thiếpthật sự không cố ý đâu. Lục Ly và tần thiếp từ nhỏ đã lớn lên bên nhau trongcửu vương phủ, y là tùy tùng theo hầu việc bắn tên, tần thiếp thì là vũ cơtrong phủ. Tuy trước đây bọn tần thiếp chưa nói gì với nhau nhưng trong lòng cảhai đều hiểu rõ, chỉ cần không rời khỏi cửu vương phủ thì cuối cùng bọn tầnthiếp ắt sẽ đến với nhau. Ai ngờ hai năm trước, y lại được giáo quan đưa vàotrong cung làm Vũ lâm lang, từ đó tần thiếp liền biết rằng mình và y đã hết cơhội rồi, bởi Vũ lâm lang vốn không thể qua lại với người trong vương phủ, càngđừng nói gì tới việc cưới vũ cơ trong vương phủ làm vợ. Không lâu sau thì Trắcphi của lục Vương gia tới các phủ bàn bạc việc chọn giai lệ đưa vào cung, cuốicùng tần thiếp đã được Đức thái phi chọn trúng. Mới vào cung chưa bao lâu thìtần thiếp đã gặp lại Lục Ly, khi đó y đã là Vũ lâm lang được Hoàng thượng nhìntrúng, phụ trách việc canh phòng trong nội thành của Tử Áo Thành. Tần thiếpkhông muốn làm ảnh hưởng tới tiền đồ của y, do đó chỉ đành một mực nhẫn nhịn,không trò chuyện gì với y. Thế rồi đêm đó tần thiếp vâng chỉ đến Nghi Nguyênđiện thị tẩm, ai ngờ khi kiệu đi ngang qua vĩnh hạng thì nước đọng trong vĩnhhạng đã đóng thành băng rất dày, cả mấy gã thái giám khiêng kiệu cùng Bích Hyđều trượt ngã bị thương, ngay đến tần thiếp cũng bị trẹo chân, thành ra chẳngthể đi tìm ai nhờ giúp đỡ. Khi đó trời đông giá lạnh, tần thiếp lo Hoàng thượngmà không nhận được tin tức sẽ trách tội, lại sợ dù mình có tới được Nghi Nguyênđiện thì cũng không thể thị tẩm, đang lúc nôn nóng thì chợt thấy Lục Ly đi tuầnngang qua. Y giúp tần thiếp nhờ người tới Nghi Nguyên điện bẩm báo với Hoàngthượng, mà thực ra khi đó Hủ Tần và Xuân Tần đã được triệu đến Nghi Nguyên điệnthị tẩm rồi. Y lại nhờ thái giám trực đêm ở vĩnh hạng trông nom Bích Hy và mấygã thái giám khiêng kiệu, sau đó thì cõng tần thiếp về Ngọc Bình cung để tìm tháiy chữa trị. Lẽ ra thái y phải tới rất nhanh mới đúng, nhưng...”
Tôi tiếp lời: “Ta nhớ là khi đó bệnh tìnhcủa Thái hậu đang tái phát, các thái y trong cung đều phải tới Di Ninh cung hầuhạ, không có ai rảnh rỗi cả.”
“Dạ phải. Tần thiếp không dám tới Di Ninhcung quấy rầy Thái hậu, lại... thực sự lưu luyến quãng thời gian ngắn ngủi đượcở bên y, do đó... do đó...” Nàng ta cụp mắt xuống, đôi bờ má vốn trắng nõn bấtgiác ửng đỏ như những bông hoa lựu bên ngoài cửa sổ kia, bên khóe môi thì thấpthoáng một nét cười như hối hận mà không hối hận, như thẹn nhưng lại hết sứcmừng vui.
“Muội điên rồi!” Lòng tôi thầm ủ rũ, khẽcất tiếng thở dài.
“Chỉ có duy nhất một lần thôi, duy nhất mộtlần đó thôi.” Nàng ta khẽ lẩm bẩm như đang nói mơ. “Nhưng lần đó tần thiếp khôngthể không điên được.”
Chỉ có một lần thôi? Tôi cũng chỉ có mộtlần. My Trang, có lẽ cũng là như thế. Nhưng nếu không có lần đó, cuộc đời củatôi sẽ thành ra như thế nào? Một cái giếng khô? Một ao nước tù? Hay là những sựdằn vặt và hối hận vô cùng vô tận sau bao phen kiềm chế?
Nhưng một lần đó, cũng có thể lấy đi tínhmạng của người ta.
Dõi mắt nhìn ra phía ngoài qua ô cửa sổ, vôsố bông hoa lựu đỏ tươi như màu máu cùng lọt vào tầm mắt, tôi bất giác giậtmình tỉnh táo trở lại.
Nàng ta vẫn thấp giọng lẩm bẩm: “Tần thiếpcũng không ngờ được rằng sau lần đó mình lại có thai như thế.”
Lòng tôi lúc này vô cùng hỗn loạn. “Muội cóchắc không? Quãng thời gian đó muội thường xuyên được sủng hạnh, đứa bé nàychưa biết chừng lại là của Hoàng thượng đấy.”
“Tần thiếp không rõ nữa.” Nàng ta lúc nàymơ mơ màng màng, ánh mắt ngợp vẻ ngơ ngẩn và mê ly. “Có lẽ là của Hoàng thượng,có lẽ là của Lục Ly, nhưng tần thiếp nghĩ là của Lục Ly.”
“Y có biết gì về đứa bé này không?”
Giang Thấm Thủy mở to hai mắt, không ngớtlắc đầu. “Y không biết! Y không biết gì hết cả!”
Đứa bé này không thể giữ lại được. Lỡ nhưnó thật sự là của Lục Ly, vậy thì Ngọc Nhiêu, Huyền Phần, Đức thái phi, tôi,Lục Ly cùng Giang Thấm Thủy, tất cả chúng tôi đều sẽ bị nó hại chết. Tôi quyếtkhông thể mạo hiểm được.
“Muội mau ngậm miệng lại, đừng nhắc tớiviệc này với bất kỳ ai khác, cũng đừng gặp lại Lục Ly nữa.” Thấy nàng ta ngoanngoãn gật đầu, tôi nói tiếp: “Chuyện của muội, thái phi cũng chỉ vô tâm thôi,bà ấy không hề biết nội tình. Bằng không thái phi vốn nhân hậu như thế, quyếtkhông bao giờ đi chia rẽ uyên ương đâu.”
Nàng ta cười gượng, lộ vẻ tột độ thê lương.“Đều tại tần thiếp và y không có duyên, tần thiếp không oán trách ai cả.” Tôithở dài than: “Muội giờ đang có thai, chớ nên nghĩ nhiều nữa. Bản cung tự cótính toán.” Hơi dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Muội yên tâm, ta sẽ khônggiết Lục Ly đâu.”
Giang Thấm Thủy hai mắt đẫm lệ, rụt rè đáp“vâng” một tiếng.
Nửa đêm trời nóng nực vô cùng, tôi ngồidưới ánh nến mân mê mấy quân bài cửu, trong lòng tâm sự trùng trùng. Cận Tịchbưng một bát canh tổ yến nấu táo đỏ vẫn còn nóng hổi đi tới, ôn tồn nói: “Nươngnương dù phiền lòng đến mấy thì cũng nên nghĩ tới thân thể của mình. Bữa tốingười đã không ăn gì rồi, bây giờ hãy ăn một ít canh tổ yến lót dạ đi.”
Mái tóc dài của tôi lúc này buông xõa, trênngười chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, ruột gan đều như rối bời. “Ta khôngđịnh nói chuyện này với Ngọc Nhiêu.”
“Nương nương làm vậy là rất đúng, chuyệntrong cung hãy giải quyết ở trong cung, không nên để cửu Vương gia và Vương philo lắng. Đức thái phi tuổi cũng lớn rồi, không cần phải biết mấy việc này làmgì.” Cận Tịch cầm thìa khuấy nhẹ bát canh tổ yến. “Mặc kệ thế nào đi chăng nữathì đứa bé đó cũng có khả năng là của Lục Ly, lỡ như sau này lớn lên giống hệtLục Ly thì thực là hỏng bét. Vả lại Hoàng thượng không phải là kẻ ngốc, rồi sẽcó một ngày biết được chân tướng thôi.”
Tôi khẽ thở dài một tiếng, không nói nănggì. Cận Tịch hỏi: “Nương nương vẫn chưa thể hạ quyết tâm ư?”
Tôi đưa tay khẽ xoa bụng mình. “Ta bỗngdưng lại nhớ tới đứa bé không thể chào đời khi trước, lũ trẻ con trong cung đềuchẳng dễ gì sống được.”
“Lũ trẻ bạc mệnh cũng được, mà bị người tahãm hại thì cũng thế thôi.” Cận Tịch thở dài than. “Việc Khương Tiểu viện mấtcon đã bị cho qua một cách không rõ ràng rồi, nếu như điều tra cẩn thận, bênphía Hoàng hậu...”
Tôi thầm cảm thấy căm hận, trầm giọng nói:“Kỳ thực dù không phải Hoàng hậu làm thì cũng có thể nói là Hoàng hậu làm được,chẳng qua chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.” Rồi tôi thấp giọng dặn dò Cận Tịch:“Hãy chuẩn bị sẵn một ít thuốc trụy thai đi, tuyệt đối không thể lưu hậu hoạlại nữa rồi.”
Mí mắt Cận Tịch bất giác nảy lên một cái,cúi đầu đáp “vâng”. Tôi chậm rãi ăn tổ yến, kỳ thực chẳng thể cảm nhận đượcchút mùi vị nào.
Đêm dần khuya, cơn lạnh tựa như dòng nướctừ từ phủ lên thân thể, nhưng tôi vẫn chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, CậnTịch thì ngồi bên cạnh nhẹ nhàng phe phẩy quạt cho tôi. Ngoài cửa sổ, vầngtrăng thanh khiết đang chiếu xuống những tia sáng êm đềm, gốc cây to gần đólẳng lặng đổ bóng lên chiếc màn gấm thêu hoa tạo ra vô số đường cong uốn lượn,giống hệt như nỗi ưu phiền trong lòng tôi lúc này.
Đột nhiên, một tiếng trẻ con khóc vang lêngiữa màn đêm tĩnh lặng. Tôi giật mình trở dậy, nhìn thấy một đứa bé mặc áo ngủmàu trắng, đi chân trần chạy vào trong điện. Nó nhanh chóng nhào vào lòng tôi,để lộ mấy chiếc răng sữa mà khóc lớn. “Mẫu phi! Mẫu phi!”
Là Dư Nhuận. Tôi xót xa quàng tay ôm thằngbé vào lòng, ôm thật chặt. Nhũ mẫu đi theo sát phía sau, trên mặt đầy vẻ lo lắng.“Bẩm nương nương, tiểu điện hạ lại vừa gặp ác mộng.”
Tôi gật đầu, để Nhuận Nhi nằm xuống bêncạnh mình mà dịu dàng ru nó ngủ. Thằng bé vẫn còn nhỏ, quyến luyến tôi vô cùng,đầu gối lên khuỷu tay tôi, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy ngón tay tôi. Tôi bất giáclại càng xót thương, cúi đầu khẽ hôn lên trán thằng bé một cái, đưa tay với lấymột chiếc khăn, giúp nó lau sạch mồ hôi.
Sinh mệnh nhỏ nhắn này chính là hiện thâncủa My Trang, người tỷ muội thân thiết nhất của tôi trên cõi đời này.
Suốt cả đêm ấy tôi không ngủ, lặng im đểthằng bé nằm trong lòng mình.
Sáng sớm hôm sau, hai mắt tôi đều đã thâmquầng, Hoa Nghi vừa trang điểm cho tôi vừa xót xa nói: “Nương nương giờ đang cóthai, sao có thể không để ý tới thân thể của mình như vậy được chứ!”
Trang điểm xong xuôi, tôi liền đi thỉnh anThái hậu, sau đó lại tới Phương Tâm viện lần nữa.
Giang Thấm Thủy lúc này đang thấp thỏm bấtan, được Bích Hy cố gắng kéo đi chải chuốt trang điểm. Nhìn thấy tôi, nàng talộ rõ vẻ hoang mang, thiếu chút nữa thì đánh rơi chiếc lược trong tay xuốngđất. Bích Hy cười, nói: “Tiểu chủ đã sắp làm mẹ rồi, thế mà tay chân vẫn cònlóng ngóng quá chừng.”
Giang Thấm Thủy xua tay đuổi tất cả ngườidưới ra ngoài: “Các ngươi ra ngoài đi, ta với Thục phi nương nương nói chuyệnmột lát.”
Tôi đi vào nội đường rồi ngồi xuống, khôngnói một lời. Giang Thấm Thủy vô cùng thấp thỏm, chỉ biết vô thức đưa tay tớigiữ trước bụng, rụt rè gọi khẽ: “Nương nương.”
Tôi dằn lòng lại, đi thẳng vào vấn đề, lấymột gói thuốc trụy thai đã được chuẩn bị sẵn ra đưa tới trước mặt nàng ta. Hômnay móng tay của tôi được sơn màu đỏ sậm, nhìn hệt như màu máu khô, xung quanhdường như còn có mùi máu tanh thấp thoáng.
Tôi trầm giọng nói: “Uống thứ này vào rồi,muội sẽ vĩnh viễn không còn phải phiền não gì nữa.” Hơi dừng một chút, tôi lạinói tiếp: “Còn về đứa bé, chờ sau này muội sẽ có thai lại thôi.”
Nàng ta cả kinh thất sắc. “Tại sao?”
Tôi không muốn nhiều lời với nàng ta, chỉnói ngắn gọn: “Nếu đứa bé này là của Hoàng thượng thì không sao, nhưng muội hãynhìn xem, trong chốn hậu cung này có bao nhiêu đứa bé có thể sống sót? Vả lạilỡ như đứa bé này là của Lục Ly, sau này lớn lên lại giống y như đúc, muội thửđoán xem, liệu sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng vì nó đây?”
Nàng ta bất giác run lên lẩy bẩy, không dámđưa tay tới cầm, thậm chí còn không dám mở mắt ra nhìn gói bột đó. Tôi cau màylại, nói: “Đây là hồng hoa thượng hạng, uống vào rồi chỉ đau một lát là sẽ ổnthôi. Đau dài không bằng đau ngắn.”
Giang Thấm Thủy khóc lóc bi thương tột độ,đau khổ van nài: “Nương nương, xin đừng giết đứa bé này.”
Lồng ngực tôi tràn ngập cảm giác bức bốikhó tả, đầu óc rối bời từng cơn. Tôi ngoảnh đầu qua một bên, trầm giọng nói:“Bây giờ muội còn khóc được thế này, nhưng chờ đến khi đứa bé được sinh ra, chỉe muội chẳng còn sức mà khóc nữa đâu.” Khẽ thở hắt ra mấy hơi, tôi nói tiếp:“Cửu vương phủ đối xử với muội không tệ, muội thật sự muốn khiến tất cả mọingười ở đó bị liên lụy đến chết ư?”
Giang Thấm Thủy kinh hãi ngừng khóc, yếu ớtgục đầu xuống, bàn tay nắm chặt lấy gói bột kia, dường như muốn dùng hết sứclực toàn thân để bóp nát nó. Suốt một hồi lâu, thời gian như ngừng lại, bầukhông khí trở nên ngột ngạt vô cùng khiến người ta không sao thở nổi.
Tôi bình tĩnh nói: “Chỉ cần bỏ đứa bé nàyđi, bản cung có thể đảm bảo rằng muội sẽ không việc gì, Lục Ly cũng sẽ khôngviệc gì. Y sẽ vẫn là Vũ lâm lang tiền đồ vô lượng, còn muội thì vẫn là sủng phicủa Hoàng thượng, là mẹ của những vị hoàng tử, công chúa sau này.”
Giang Thấm Thủy đau khổ suy nghĩ, gân xanhtrên huyệt thái dương nổi rần rần không ngớt, cuối cùng run rẩy cúi đầu mở góigiấy kia ra, bên trong là một thứ bột rất mịn được nghiền thành từ những cánhhoa khô màu nâu vàng, chính là hồng hoa thượng hạng của Tây Vực. Nàng ta độtngột nhắm mắt lại, đưa gói giấy đó lên bên miệng chuẩn bị dốc cả vào, thế nhưngchỉ sau khoảnh khắc lại bất ngờ vứt nó xuống đất, tạo thành một mảng loang lổ.
Giang Thấm Thủy cố nén khóc, sắc mặt lộ rõvẻ kiên nghị. “Thục phi, tần thiếp sẽ không bao giờ gặp lại Lục Ly nữa, cũng sẽkhông bao giờ mềm yếu khóc lóc để người khác nghi ngờ nữa. Tần thiếp sẽ thậtcẩn thận, xin người hãy để tần thiếp được sinh đứa bé này ra. Tần thiếp thật sựnguyện không gặp lại Lục Ly nữa, cũng nguyện phải sống những tháng ngày còntịch mịch, hiu quạnh hơn Trinh Phi, dù bắt tần thiếp phải tới lãnh cung cũngđược, nhưng xin người hãy cho tần thiếp được giữ đứa bé này lại. Nó là con củaHoàng thượng cũng tốt, là con của Lục Ly cũng tốt, tần thiếp không thể mất nóđược.”
Tôi đưa giày tới giẫm lên gói bột rơi vungvãi dưới đất kia, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Muội thật sự làm được chứ?” Nàng tagật đầu, một cái gật đầu nặng nề vô hạn, thế nhưng ẩn bên trong đó là một sựkiên định không gì lay chuyển được.
“Coi như muội đã hiểu phải sống thế nàotrong cung, vậy bản cung cũng không làm khó muội nữa.” Tôi đặt ngón tay trỏ lênmôi nàng ta mà ấn nhẹ. “Cho đến khi muội chết già trong cung, bí mật này nhấtquyết đừng để cho người thứ ba nào biết.”
Hai hàng lệ nóng lặng lẽ tuôn rơi, nàng talại gật đầu lần nữa.
Tôi bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm,chậm rãi nói tiếp: “Người đó không thể ở lại trong cung làm Vũ lâm lang nữa,bằng không hôm nào đó hai người mà không nén được tình cảm, e là không chỉ bảncung mà đến Đức thái phi và tất cả người trong cửu vương phủ cũng sẽ bị liênlụy. Muội yên tâm, bản cung đã nói là sẽ không lấy tính mạng y thì ắt sẽ khônglấy tính mạng y, nhưng muội cũng phải nhớ lấy lời đã hứa với bản cung đấy. Muộinên biết nơi này là Tử Áo Thành, chớ để chuyện tình cảm trai gái làm ảnh hưởngtới bản thân và người khác.”
Nàng ta im lặng, bên khóe mắt còn vương mộtgiọt lệ long lanh.
Cận Tịch đứng chờ tôi bên ngoài Phương Tâmviện, thấy tôi đi ra mà phía trong kia lại không có động tĩnh gì thì thầm thởphào một hơi.
“Nương nương đã xử lý ổn thỏa chuyện nàychưa?” Nàng ta lén cất tiếng hỏi tôi.
Tôi biết là nàng ta không yên tâm, bèn đáp:“Có ổn thỏa hay không thì phải chờ xem số phận của nàng ta sau này.” “Vậy góihồng hoa đó...” Nàng ta hỏi dò.
Tôi tiện tay hái một bông sơn chi trắngmuốt bên đường đưa lên mũi ngửi. “Thực đáng tiếc cho gói hồng hoa thượng hạngmà ngươi tìm cho ta, kỳ thực trước khi ra khỏi cửa, ta đã đổi nó thành một góibột hoa nhài rồi, cho dù nàng ta có dằn lòng ăn sạch thì cũng sẽ chỉ làm cho dadẻ mịn màng hơn thôi.”
Cận Tịch tò mò hỏi: “Tại sao nương nươnglại đột nhiên không đành lòng như thế vậy?”
Tôi chỉ khẽ mỉm cười. “Cả đêm qua ta ômNhuận Nhi trong lòng, bỗng dưng rất nhớ mẹ nó.”
“Nhưng Giang Thấm Thủy không phải là ThẩmMy Trang.”
“Ta biết chứ, có điều xét cho cùng nàng tavà ta cũng là những người có chung cảnh ngộ, ta thực có chút không đành lòng.”
Cận Tịch vẫn chưa hết âu lo. “Nhưng vì việccủa Quỳnh Quý nhân lần trước mà nương nương đã bị hoài nghi suốt mấy tháng rồi,lần này làm vậy e là có chút mạo hiểm.”
“Việc này kỳ thực còn phải cảm ơn Hoàng hậumột phen.” Tôi cười lạnh, nói: “Cứ coi như là ta giận dỗi cũng được, không đànhlòng cũng được. Nếu không vì cô ta vừa gài bẫy ta như thế, ta làm sao dám làmra một việc còn đáng tội hơn lời cô ta nói gấp cả chục lần thế này.” Rồi tôilại dặn dò Cận Tịch: “Hãy nghĩ cách điều Lục Ly đi khỏi Tử Áo Thành, còn vềviệc điều đi đâu thì chỉ có hai chúng ta biết với nhau là được rồi.”
Cận Tịch đáp “vâng” một tiếng, cùng tôichậm rãi về cung. Vừa khéo lúc này Huyền Lăng tan buổi chầu sớm trở về, thấytôi và Cận Tịch dắt tay nhau bước đi thì không kìm được vừa ngạc nhiên vừa mừngrỡ. “Độ này nàng cứ né tránh trẫm suốt, trẫm thật sợ nàng vừa nhìn thấy trẫm làlại tức giận.”
Tôi đưa mắt lườm y một cái. “Ai thèm giậntứ lang chứ, làm như thế thật chẳng đáng chút nào.”
Y cười tươi, ôm chặt tôi vào lòng. Tôi dõimắt nhìn về phía Phương Tâm viện lúc này đã bị vô số cây cối che khuất, khẽ thởdài một tiếng, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Năm tháng sau, Giang Thấm Thủy thuận lợisinh hạ một bé gái, được ban cho phong hiệu Hoài Thục Công chúa, tính ra đâychính là cô con gái thứ sáu của Huyền Lăng. Lúc này tuyết trắng bay khắp trời,nàng ta ôm con gái trong lòng mừng đến phát khóc, còn Lục Ly thì đang canhphòng ở Quán Lâm hành cung cách đó mấy trăm dặm, hai bên không còn qua lại gì vớinhau. Tất nhiên, đó là chuyện về sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.