[42]Trích Trường Môn oán kỳ 1, Vương Trinh Bạch. Nguyên văn Hán Việt: Oanh đề kinhmộng hồn - ND. Sau khi sang tháng Tám, trời rốt cuộc đãkhông còn nắng chói chang nữa, bắt đầu có những cơn mưa rả rích, thời tiết trởnên mát mẻ, dễ chịu vô cùng. Không ngờ mùa thu mới thoắt đó đã lại đến, thựckhiến người ta không kìm được có chút cảm khái vì thời gian chẳng chịu đợi ai. Lúc này tôi đang nằm nghiêng người trênchiếc sạp được kê ra ngoài sân mà tán gẫu với Đức phi và Đoan Quý phi vừa tớiviếng thăm, còn Cận Tịch thì đứng phía ngoài giúp tôi ngăn các phi tần kháclại, không để ai đi vào quấy rầy chúng tôi. “Thục phi nương nương rất mệt, giờđang nghỉ ngơi trong nội điện, sợ là trong thời gian ngắn không thể gặp các vịnương nương, tiểu chủ được đâu.” Hoa Nghi ngồi trên ghế, cầm búa đập vỏ quảhạch đào, Đức phi mỉm cười cầm một quả lên cậy vỏ ăn, nói: “Muội thì được thoảimái rồi, chỉ khổ cho Cận Tịch phải ở bên ngoài ứng phó thay muội thôi.” Tôi ngả người tựa vào chiếc gối mềm saulưng, uể oải nói: “Muội thật sự rất sợ phải nhìn thấy những người đó, rõ rànglà vô cùng ghen tị, thế mà lại cứ chúi đến tươi cười hỏi nọ hỏi kia, quá là giảdối.” Đức phi đưa tay tới giúp tôi gài lại góc chăn,dịu giọng nói: “Chẳng trách muội lại cảm thấy không thoải mái, nếu gặp phảinhững chuyện như muội trong thời gian vừa qua, bất kể là ai cũng sẽ đều như vậycả thôi. Hoàng thượng quả thực đã khiến muội phải chịu ấm ức rồi.” Tôi giữ bàn tay nàng ta lại, bật cười, nói:“Muội đâu có yếu đuối đến mức độ ấy, đã phiền tỷ tỷ phải nhọc lòng rồi.” Đoan Quý phi cũng khẽ cười. “Ngẫm lại muộiđúng là có phúc thật đấy, vốn đã là mẹ của ba đứa con rồi, bây giờ lại có thêmcái thai này nữa, cho dù sau khi sinh ra, nó không phải hoàng tử mà chỉ là côngchúa thôi thì địa vị của muội cũng vẫn sẽ như mặt trời chính ngọ, không ai cóthể lay động được. Muội ngẫm lại mà xem, việc của hai vị cung tần kia đều códính dáng đến muội, nếu không vì muội đã sinh được ba người con cho Hoàngthượng, chuyện này có thể dễ dàng gác qua một bên như vậy sao?” Giọng nàng tathấp thoáng vẻ bi thương. “Nói gì thì nói, có con rồi thì việc gì cũng có chỗmà nương tựa, cũng khó trách Hoàng hậu lại căm hận muội đến thế.” Chợt có tiếng cười trong trẻo từ chỗ khôngxa vọng lại, tôi đưa mắt nhìn đi, thấy Ôn Nghi đang cùng Lung Nguyệt chơi tròxếp hình, Dư Hàm thì tò mò ngồi xổm một bên nhìn hai vị tỷ tỷ loay hoay vớinhững miếng gỗ, chỉ có Linh Tê là lẳng lặng ngồi trên đùi Đức phi, nghe chúngtôi trò chuyện, như hiểu mà lại như chẳng hiểu gì. Một làn gió nhẹ thổi qua, những bông hoabên ngoài đều đã rụng, chỉ còn lại một rừng phong đỏ rực như đang thiêu đốt cảtrời thu. Tôi mỉm cười nhìn cảnh những đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ với nhau, cảmthấy thư thái vô cùng. Chợt trong lồng ngực cuộn lên cảm giác buồn nôn, tôi vộicầm một viên mứt hải đường lên bỏ vào trong miệng, hơi cau mày, nói: “Tay nghềcủa Hoa Nghi rốt cuộc vẫn không so được với Ngọc Ẩn, mứt hải đường này chẳngchua chút nào.” Hoa Nghi dừng tay lại, ngẩng đầu ấm ức nói:“Sao có thể như vậy được, vì nương nương chê không chua nên đây đã là lần ướpthứ ba rồi, nô tỳ thấy nó chua đến nỗi chẳng thể ăn nổi rồi đấy.” Đức phi cười tủm tỉm, nói: “Nữ nhân mangthai khẩu vị nặng cũng là chuyện bình thường thôi mà.” Dứt lời bèn cầm một viênlên ăn thử, vừa mới bỏ vào miệng đã không kìm được nhíu chặt đôi mày, vội vàngnhổ nó ra, lại cầm chén trà lên súc miệng, làu bàu nói: “Chua quá, chua quá!”Đức phi vốn là người đoan trang, nền nã, lúc này thất thố như vậy đủ thấy viênmứt hải đường đó chua đến mức nào. Tôi vội sai cung nữ mang mứt ngọt tới choĐức phi, áy náy nói: “Thì ra là tại khẩu vị của muội nặng, thế mà lại tráchnhầm Hoa Nghi, còn khiến tỷ tỷ phải khó chịu nữa.” Đức phi lúc này vẫn còn nhíu mày thật chặt,cứ xua tay không ngớt mà chẳng thể nói năng gì. Đoan Quý phi bật cười khúckhích, nói: “Nghe nói người nào mang thai hoàng tử khẩu vị mới nặng, mà khẩu vịcủa muội lại nặng như thế này, lẽ nào lần trước mang thai rồng phượng còn chưathấy đủ, lần này định sinh luôn một cặp hoàng tử hay sao?” Đoan Quý phi là người vốn nghiêm túc ít khinói cười, lúc này cười tươi như vậy liền giống như hoa xuân nở rộ khiến ngườita bất giác đắm say. Tôi đặt tay lên ngực, nói: “Lần này mang thai muội thấy lạlắm, dạ dày rất dễ nhộn nhạo sục sôi, lồng ngực thì thường xuyên bức bối khóchịu, khẩu vị cũng nặng lạ thường. Năm xưa khi mang thai Lung Nguyệt, muội đâucó bị như vậy đâu.” Đoan Quý phi trầm ngâm nói: “Nếu vậy muộinên gọi Vệ Lâm tới kiểm tra kĩ càng một phen xem sao. Tuy muội đã từng sinh nởnhưng hãy cứ cẩn thận một chút thì hơn.” Đức phi lúc này đã khôi phục lại phần nào,nghe thấy vậy bèn nói: “Ta nhớ khi xưa An Ly Dung mang thai tình hình cũng lànhư thế. Có điều muội muội nhiều phúc nhiều thọ, hạng người bạc mệnh như cô tatất nhiên không thể so sánh được rồi.” Đoan Quý phi suy nghĩ một chút rồi thấpgiọng nói: “Năm xưa khi mang thai lần đầu, Thuần Nguyên Hoàng hậu cũng thườngxuyên cảm thấy khó chịu. Nữ nhân sinh nở giống như phải đi dạo một vòng qua Quỷmôn quan vậy, Thuần Nguyên Hoàng hậu khi đó dù hết sức cẩn thận nhưng đến cuốicùng vẫn không giữ được cả mẹ lẫn con, có lẽ tại trong cung xảy ra quá nhiềuviệc thất đức cho nên trẻ con mới khó nuôi như thế. Quãng thời gian trước muộilại phải trải qua nhiều chuyện không vui, vẫn cứ nên chú ý giữ gìn một chút thìhơn.” Tôi đang định hỏi Đoan Quý phi xem năm xưaThuần Nguyên Hoàng hậu đã dưỡng thai thế nào, chợt thấy Linh Tê trượt từ trênđùi Đức phi xuống, kéo tay tôi, cất tiếng cười vang trong trẻo: “Tỷ tỷ, tỷ tỷđuổi theo tỷ tỷ kìa!” Mọi người cùng nhìn theo hướng ngón tay conbé chỉ, chỉ thấy Lung Nguyệt đang cầm trong tay một miếng hình xếp màu đỏ chạyphía trước, đồng thời không quên đắc ý cười, nói: “Mất miếng này rồi thì conthỏ của Ôn Nghi tỷ tỷ sẽ là con thỏ không tai.” Ôn Nghi một mặt nôn nóng muốn giành lạimiếng hình xếp, một mặt lại lo Lung Nguyệt bị ngã, chỉ đành xách váy đuổi theophía sau. “Oản Oản, muội chạy chậm thôi...” Linh Tê thấy hai vị tỷ tỷ đuổi theo nhaunhư thế thì cảm thấy hết sức náo nhiệt, không ngớt cười vang vui vẻ, nói: “Tỷtỷ đuổi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ đuổi theo tỷ tỷ.” Nghe thấy những tiếng nói cười ấy của LinhTê, trong đầu tôi như lóe lên một tia chớp sáng lòa, làm tôi đầu choáng mắthoa. Ca ca từng nói lại với tôi câu nói cuối cùng lúc sinh tiền của An Ly Dung,“Hoàng hậu, giết chết Hoàng hậu”. Rốt cuộc là An Ly Dung căm hận Hoàng hậu tớitột cùng hay là nàng ta muốn thông qua ca ca để nói với tôi một bí mật kinhngười đây? Tôi nhất thời chẳng thể đoán được ý tứ thậtsự của nàng ta, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Hoàng hậu, giết chết Hoàng hậu.” Lúc này chỉ có Đoan Quý phi và Đức phi ởbên cạnh tôi, Đức phi nghe thế liền vội vàng đưa tay bịt miệng tôi lại, khẽnói: “Cho dù muội có căm hận Hoàng hậu đến mấy thì cũng đừng nói những lời nàyra ngoài miệng chứ, không muốn sống nữa sao?” Đoan Quý phi ở xa hơn một chút, nghe khôngrõ lắm, bèn ngoảnh đầu qua hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Muội nói là ai giết chếtai cơ?” Nghe Đoan Quý phi hỏi vậy, làn sương dàyđặc trong lòng tôi bất giác tan bớt mấy phần, rồi tôi khẽ nói: “Hoàng hậu giếtchết Hoàng hậu.” Đoan Quý phi vốn vào cung sớm nhất, bụng dạrất sâu, mừng giận không bao giờ để lộ ra ngoài mặt, thế nhưng lúc này nghethấy thế, hai bờ má đều không kìm được trở nên trắng bệch, đột ngột đứng dậynói: “Hoàng hậu?” Đoan Quý phi đứng dậy vội quá, chiếc bộ dao đính trân châutrên đầu không ngớt đung đưa làm phát ra những tiếng tinh tang nhè nhẹ. “Muộiđã biết được điều gì đó rồi phải không?” Màn đêm dần buông xuống, tôi khoác áo đứngdậy, cùng Đoan Quý phi sánh vai đi vào nội điện. Đức phi rất ít khi thấy tôi vàĐoan Quý phi lộ ra thần sắc kỳ dị như vậy, vội vàng dặn dò Bình Nương và ChungNương trông chừng mấy đứa bé cẩn thận, sau đó lặng lẽ đi vào theo. Tôi bước tớibên chiếc bàn tròn đóng bằng gỗ sưa, thắp một ngọn nến Hà Dương lên, những tiasáng màu vàng cam dìu dịu tức thì tỏa ra tứ phía. Tôi và Đoan Quý phi đưa mắtnhìn nhau một lát, rồi tôi khẽ thở dài than: “Không phải muội ăn nói bừa bãiđâu, câu nói vừa rồi là lời cuối cùng của An Ly Dung lúc sinh tiền.” Tôi khôngmuốn để Đoan Quý phi biết về cuộc gặp gỡ giữa ca ca và An Ly Dung, bèn nói:“Trước khi tự vẫn, An Ly Dung từng nhờ người nói lại lời này với muội. Trướcđây muội cứ luôn cho là cô ta căm hận Hoàng hậu quá, muốn nhờ muội giết Hoànghậu giúp cô ta.” Hai mắt Đoan Quý phi sáng rực, nàng ta chậmrãi nói: “Với tâm cơ của cô ta, nếu thật sự căm hận thì hoàn toàn có thể tựmình ra tay, chẳng cần đợi tới lúc sắp chết mới nhờ cậy muội như thế.” “Muội lúc trước vốn không để tâm tới câunói đó lắm, mãi tới vừa rồi khi nghe thấy mấy lời kia của Linh Tê mới đột nhiênnghĩ ra điều mấu chốt... Hóa ra bên trong đó còn có một tầng ý tứ khác.” Tôinhìn Đoan Quý phi chăm chú. “Nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ vừa nãy, hình như đã có phánđoán này từ sớm rồi.” Tôi tuy không biết về mối quan hệ giữa ĐoanQuý phi và Thuần Nguyên Hoàng hậu khi xưa, thế nhưng tài gảy tỳ bà của Đoan Quýphi hoàn toàn là do Thuần Nguyên Hoàng hậu truyền dạy, chắc hẳn tình cảm giữahọ không tệ chút nào. Đoan Quý phi hình như đang đắm chìm vào dòng hồi ức xưacũ, không nghe thấy câu hỏi của tôi, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Khi đó ta vẫn còn trẻ,thành ra có chút ngây thơ. Từ hồi mười mấy tuổi ta đã được Thái hậu nuôi dưỡngbên cạnh rồi, chính là phi tần vào cung hầu hạ Hoàng thượng sớm nhất. Tuy làcon nhà tướng nhưng ta vẫn luôn hiểu rõ, cả đời này ta chỉ có thể làm phi tầncủa Hoàng thượng mà thôi, tuyệt đối không có cơ hội ngồi lên ngôi hậu, do đó takhông suy nghĩ gì nhiều, sau khi được sắc phong làm Đoan Quý tần thì chỉ mộtlòng hầu hạ Hoàng thượng và Thái hậu. Trong gia tộc của Thái hậu có hai nữ tửtuổi tác xấp xỉ với ta, một người là Chu Nhu Tắc con dòng đích, một người làChu Nghi Tu con dòng thứ. Trước khi vào cung thì Thuần Nguyên Hoàng hậu đã nổidanh thiên hạ rồi, còn được hứa gả cho con trai của Phủ Viễn tướng quân từ sớm,chỉ chờ ngày thành thân mà thôi. Bản thân Thái hậu cũng là con dòng thứ, cảmthấy con dòng đích khó tránh khỏi có chút yếu đuối, mỏng manh, do đó liền quyếtđịnh để Chu Nghi Tu vào cung. Vì khi đó Hoàng thượng còn trẻ, Chu Nghi Tu thìlại là con dòng thứ, không tiện sắc phong làm hoàng hậu ngay, đành lập làm NhànPhi trước, chờ sinh được hoàng tử thì sẽ sắc phong làm hậu. Kỳ thực ngay từ khiChu Nghi Tu mới vào cung thì mọi người đều đã biết rõ việc này rồi, mà lúc đóHoàng thượng đối xử với cô ta cũng không tệ, trong cung lại chỉ có ta với côta, do đó cuộc sống coi như cũng ổn. Không lâu sau thì Chu Nghi Tu có thai, mọiviệc dường như đều phát triển đúng như dự tính, cho đến một ngày...” Đoan Quýphi lộ vẻ thổn thức, dường như chẳng muốn nhớ lại việc xưa. “Ngày đó ThuầnNguyên Hoàng hậu vâng chỉ vào cung bầu bạn với muội muội vừa có thai, ai ngờlại gặp Hoàng thượng bên hồ Thái Dịch. Có lẽ tất thảy đều là duyên phận do ôngtrời sắp đặt, Hoàng thượng vừa gặp Thuần Nguyên Hoàng hậu đã yêu ngay, lập tứcchạy đi năn nỉ Thái hậu đón nàng ta vào cung làm hậu. Thấy Hoàng thượng khăngkhăng như vậy, Thái hậu cũng chẳng thể làm gì khác hơn ngoài đồng ý. Kỳ thựcThái hậu năm xưa hứa gả Thuần Nguyên Hoàng hậu cho con trai của Phủ Viễn tướngquân chỉ là để tăng thêm một phần trợ lực giúp Hoàng thượng đăng cơ mà thôi,lúc ấy Nhiếp chính vương lại đã chết rồi, dưới bàn tay sắt của Thái hậu có aimà dám trái ý, thế là Phủ Viễn tướng quân chỉ đành mượn cớ “ấu tử bất tài” đểxin thoái hôn, Thái hậu thì có ý muốn an ủi nên đã gả một vị quận chúa vào nhàông ta, nhờ vậy mới giữ được thể diện cho hoàng tộc.” Đức phi hỏi: “Hoàng thượng trước đó chưatừng gặp Thuần Nguyên Hoàng hậu ư?” Đoan Quý phi nói: “Thuần Nguyên Hoàng hậuđã được hứa gả cho người khác từ sớm rồi, tất nhiên không tiện diện thánh, dođó hai người trước đó chưa từng gặp mặt.” Dừng một chút nàng ta lại kể tiếp:“Chu Nghi Tu thấy Hoàng thượng và Thái hậu đều như vậy thì tất nhiên không dámtrái ý, liền tự mình đứng ra nói rằng đích thứ có sự khác biệt, trưởng tỷ saukhi vào cung nên được ở ngôi trên, Hoàng thượng và Thái hậu đều bất giác thởphào. Rồi sau đó Chu Nghi Tắc trở thành chủ nhân của trung cung, Chu Nghi Tuthì được phong làm quý phi, lời hứa sau khi sinh con sẽ được phong hậu tất nhiênchẳng còn hiệu lực nữa. Không lâu sau, Chu Nghi Tu sinh hạ một vị Hoàng tử,tiếc rằng vị Hoàng tử đó mang bệnh từ trong bụng mẹ, chưa đầy ba tuổi thì đãqua đời. Mà trong thời gian đó Thuần Nguyên Hoàng hậu cũng có thai. ThuầnNguyên Hoàng hậu sau khi vào cung thì đắc sủng vô cùng, cùng Hoàng thượng cóthể nói là phu thê ân ái, thành ra tiên Đức phi và tiên Hiền phi vào cung muộnhơn đều đầy bụng oán khí, thường xuyên khiêu khích, Hoàng hậu chẳng qua làkhông buồn tính toán với bọn họ mà thôi. Hôm đó có lẽ vì đang mang thai nên dễtức giận, tiên Hiền phi lại nói ra mấy câu hết sức mạo phạm, thế là Hoàng hậunhất thời giận dữ phạt hai người bọn họ phải quỳ ngoài điện mà suy nghĩ lỗilầm, kết quả là tiên Hiền phi đã bị sẩy thai. Kỳ thực khi đó còn chưa ai haytiên Hiền phi đã có thai, Hoàng hậu cũng chỉ vô tình mà thôi, nhưng Hoàng hậulại vì thế mà vô cùng hối hận, thường xuyên tự trách bản thân. Chu Nghi Tu cóbiết một chút y thuật, trước giờ lại luôn tôn kính Hoàng hậu, Hoàng thượngkhông yên tâm về người khác nên kêu cô ta hầu hạ kề bên. Hoàng hậu khi có thaithường xuyên khó ở, lúc lâm bồn lại đau đớn lạ thường, cuối cùng thì sinh ramột cái thai lưu rồi buông tay về trời, trước khi chết còn cầu xin Hoàng thượngđừng trút giận lên thái y, đồng thời phải chăm sóc người muội muội duy nhất củamình cho tốt. Khi đó không chỉ có mình Hoàng thượng đau xót tột cùng, ngay đếnbọn ta cũng hết sức thương tâm. Hoàng hậu đối xử mọi người trong cung đều rấttốt, ai ngờ vẫn bị ông trời bắt tội, mà ngay cả đứa bé đó cũng thế, còn chưa rađời thì đã tắt thở rồi, trên người còn có mấy vết bớt màu xanh nữa.” “Vết bớt màu xanh? Tại sao lại như vậy?Hoàng thượng có biết không?” “Biết chứ. Thái y nói vì thai nhi từng phảichịu cơn kinh hãi nào đó và thai khí không đủ cho nên mới xuất hiện hiện tượngnày.” “Vì có lời trăng trối của Hoàng hậu, Tháihậu thì cũng không muốn Hoàng thượng đưa nữ tử khác lên làm chủ trung cung, thếlà bèn đồng ý cho Chu Nghi Tu ngồi vào vị trí đó. Còn về những chuyện sau nàythì bọn muội đều đã biết cả rồi.” Đoan Quý phi chợt đưa tay nắm chặt lấy chiếckhăn lụa trải bàn, trầm giọng nói: “Khi Thuần Nguyên Hoàng hậu qua đời, ChuNghi Tu đã khóc đến suýt ngất đi, tình tỷ muội như thế thực khiến người ta cảmđộng. Khi đó ta còn trẻ nên không hiểu chuyện, nhưng về sau dần phát hiện ChuNghi Tu xem trọng ngôi hoàng hậu kia vô cùng, chẳng lẽ năm xưa lại không oánhận một chút nào ư? Thế là ta âm thầm để ý, rồi càng nghĩ lại càng sợ hãi, chỉkhổ một nỗi là không có chứng cứ gì thôi.” Đoan Quý phi bấy lâu nay vẫn luôn trầm lặngít nói, lần này bộc bạch tâm can như vậy thực có thể nói là hiếm có vô cùng.Đức phi chăm chú lắng nghe, hơi thở dần trở nên dồn dập. “Khi Thuần NguyênHoàng hậu mang thai thì cô ta hầu hạ kề bên, muốn mua chuộc thái y và nhữngngười bên cạnh Hoàng hậu không có gì là khó cả. Nhớ năm xưa muội rất mực cungkính như thế mà cô ta còn chẳng buông tha, càng đừng nói gì tới một người đãđoạt mất vị trí vốn phải thuộc về cô ta như Thuần Nguyên Hoàng hậu. Hơn nữa khicô ta mất con thì Thuần Nguyên Hoàng hậu lại có thai, có khác nào đổ thêm dầuvào lửa đâu!” Nói tới đây, Đức phi đã lộ rõ vẻ sợ hãi, thế nhưng trong mắt lạidần bừng lên những tia nóng bỏng. “Nếu chuyện này thật sự là do cô ta làm,Thuần Nguyên Hoàng hậu và Hoàng tử thật sự là do cô ta hại chết...” Đoan Quý phi cắt ngang lời nàng ta, bìnhtĩnh nói: “Chúng ta không có chứng cứ gì cả.” Đức phi nắm chặt hai tay, nói giọng nhưchém đinh chặt sắt: “Nhất định sẽ có thôi. An Ly Dung vốn ở bên Hoàng hậu nhiềunăm, tâm tư lại cẩn mật, cô ta nhất định đã phát hiện ra điều gì đó rồi, bằngkhông sẽ chẳng nói ra những lời như vậy đâu.” Tôi cúi đầu suy nghĩ một lát rồi chậm rãinói: “Chưa chắc. Có lẽ chúng ta đã cả nghĩ cũng chưa biết chừng.” Đoan Quý phi đưa tay xoa nhẹ vai Đức phi,ôn tồn nói: “Ta biết là muội hận, hận cô ta hại muội không thể có con. Thếnhưng dù hận đến mấy thì cũng phải bình tĩnh, trước khi có thể đánh đổ kẻ địchthì đừng nôn nóng quá mà tự hại mình.” Hơi dừng một chút, nàng ta nói bằnggiọng tự giễu: “Kỳ thực, xét kĩ ra chúng ta cũng có khác gì một đám con hátđâu.” Tôi ngoảnh đầu lại, chợt nhìn thấy có mộtbóng dáng nhỏ nhắn đang đứng bên dưới bức rèm, thế là không kìm được kinh hãikêu lên: “Lung Nguyệt, sao con lại vào đây vậy?” Hóa ra Lung Nguyệt đã lẳng lặng đi vào đâytừ lúc nào chẳng hay. Tôi không biết nó đã nghe được bao nhiêu, cũng không biếtnó có hiểu hay không, chỉ thấy nó nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Đức phi, cầm taynàng ta, khẽ nói: “Mẫu phi, con buồn ngủ rồi.” Đức phi đưa mắt nhìn sắc trời nặng trĩu bênngoài cửa sổ, dịu dàng xoa đầu Lung Nguyệt. “Được, vậy mẫu phi đưa con về ngayđây.” Đoan Quý phi bình tĩnh nói: “Chúng ta hãygiải tán đi thôi, việc này còn phải tính toán lâu dài, nhất định đừng ai sơsuất đấy.” Tôi khẽ gật đầu, nơi đáy lòng bất giác nảysinh mấy tia lạnh lẽo. Giữa màn đêm tĩnh lặng trong Tử Áo Thành,mấy bận tôi trằn trọc trở mình nửa tỉnh nửa mơ, loáng thoáng nghe thấy từ phíaPhi Hương điện vọng lại những tiếng đàn tì bà réo rắt, nghe hệt như tiếng mưarơi bên ngoài cửa sổ. Hếttập 7
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]