[42]Trích Trường Môn oán kỳ 1, Vương Trinh Bạch. Nguyên văn Hán Việt: Oanh đề kinhmộng hồn - ND.
Sau khi sang tháng Tám, trời rốt cuộc đãkhông còn nắng chói chang nữa, bắt đầu có những cơn mưa rả rích, thời tiết trởnên mát mẻ, dễ chịu vô cùng. Không ngờ mùa thu mới thoắt đó đã lại đến, thựckhiến người ta không kìm được có chút cảm khái vì thời gian chẳng chịu đợi ai.
Lúc này tôi đang nằm nghiêng người trênchiếc sạp được kê ra ngoài sân mà tán gẫu với Đức phi và Đoan Quý phi vừa tớiviếng thăm, còn Cận Tịch thì đứng phía ngoài giúp tôi ngăn các phi tần kháclại, không để ai đi vào quấy rầy chúng tôi. “Thục phi nương nương rất mệt, giờđang nghỉ ngơi trong nội điện, sợ là trong thời gian ngắn không thể gặp các vịnương nương, tiểu chủ được đâu.”
Hoa Nghi ngồi trên ghế, cầm búa đập vỏ quảhạch đào, Đức phi mỉm cười cầm một quả lên cậy vỏ ăn, nói: “Muội thì được thoảimái rồi, chỉ khổ cho Cận Tịch phải ở bên ngoài ứng phó thay muội thôi.”
Tôi ngả người tựa vào chiếc gối mềm saulưng, uể oải nói: “Muội thật sự rất sợ phải nhìn thấy những người đó, rõ rànglà vô cùng ghen tị, thế mà lại cứ chúi đến tươi cười hỏi nọ hỏi kia, quá là giảdối.”
Đức phi đưa tay tới giúp tôi gài lại góc chăn,dịu giọng nói: “Chẳng trách muội lại cảm thấy không thoải mái, nếu gặp phảinhững chuyện như muội trong thời gian vừa qua, bất kể là ai cũng sẽ đều như vậycả thôi. Hoàng thượng quả thực đã khiến muội phải chịu ấm ức rồi.”
Tôi giữ bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759663/quyen-7-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.