Thế rồi tôi ngồi xuống cùng Huyền Lăng xemsách, xem được một lúc thì không kìm được đưa mắt nhìn những gốc chuối bênngoài cửa sổ mà ngẩn ngơ.
Huyền Lăng thấy tôi suốt một hồi lâu chẳngnói năng gì, bèn khẽ hỏi: “Đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?”
Tôi thoáng sững người một chút rồi mới tỉnhtáo trở lại, trên mặt lộ ra mấy nét thê lương, chậm rãi nói: “Hôm nay là ngàyvui của An muội muội, thần thiếp bỗng nhớ lại mới hồi nào mình với Ly Phi vàĐức phi tỷ tỷ còn cùng nhau vào cung, thân nhau chẳng khác gì tỷ muội. Tiếc làbây giờ Đức phi tỷ tỷ đã qua đời, dù có muốn ôn lại tình cảm tỷ muội một chútcũng chẳng còn cơ hội nữa.” Nói tới đây, tôi thương tâm khôn xiết, nước mắtkhông kìm được lã chã tuôn rơi.
Huyền Lăng cũng có chút không đành lòng,cất giọng thổn thức: “Khi Đức phi còn tại thế, trẫm đã không đối xử tốt vớinàng ấy, bây giờ nghĩ lại trong lòng thực có chút bất an.”
Tôi khẽ kéo tay áo y, rơm rớm nước mắt,nói: “Thần thiếp nay đã được đứng vào hàng tứ phi, An muội muội thì cũng đượcphong làm Ly Phi rồi.” Tôi chậm rãi quỳ xuống. “Tỷ tỷ tuy được truy phong làmĐức phi nhưng tên thụy hãy còn chưa có, xin Hoàng thượng hãy rủ lòng thương màban thêm cho tỷ ấy một ân điển nữa đi. Còn cả Thuần muội muội đã qua đời từ sớmnữa, khi ra đi muội ấy còn ít tuổi biết chừng nào.”
Huyền Lăng xoa vai tôi an ủi: “Người chếtthì đã chết rồi, người sống chẳng thể làm gì hơn cho bọn họ được, mọi việc cứtheo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759650/quyen-7-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.