[20]Trích Thục tướng, Đỗ Phủ. Dịch thơ: Cự Minh Sơn. Nguyên văn Hán Việt: Cách diệphoàng ly không hảo âm - ND.
Vì trong lòng đang có tâm sự nên trưa hômđó tôi chẳng thể ngủ ngon. Độ này thời tiết đã khá nóng, tiếng ve sầu bên ngoàivang lên ra rả hệt như tiếng mưa rào, tôi nghe mà lòng thầm phiền muộn, thế làdứt khoát không ngủ nữa, sai mấy gã tiểu thái giám mang sào dính keo ra bắtsạch ve sầu để chúng khỏi kêu. Vừa khéo lúc này Bình Nương tới nói Dư Nhuận lạikhóc, tôi bèn qua bên đó xem thế nào. Không biết có phải vì mẫu thân qua đờisớm hay không, Dư Nhuận rất hay khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn thường xuyên đỏ bừngvì khóc quá nhiều. Tôi đau xót không thôi, vội bế thằng bé vào lòng mà dỗ dành,mãi một hồi lâu sau mới đỡ hơn một chút. Bình Nương không kìm được thở dàithan: “Đức phi nương nương đi rồi, thật đáng thương cho tiểu Hoàng tử mới rađời đã phải mồ côi mẹ.”
Hoa Nghi hậm hực nói: “Ngày đó nếu không vìthị tỳ của An Chiêu viện làm kinh động đến Đức phi thì bây giờ hai mẹ con Đứcphi đã có thể ở bên nhau rồi, được như thế thì thật tốt biết bao.”
Tôi nhớ tới chuyện xưa, tâm trạng lại càngthêm bức bối, ngoảnh đầu lại vừa khéo nhìn thấy Tiểu Liên Tử tới bẩm báo cáctin vừa thăm dò được, nào là trưa nay Mẫn Phi vô cùng giận dữ, ngay đến tấmbình phong lưu ly khảm ngọc mà thái phi tặng cho cũng đập vỡ, rồi thì phủ Nộivụ đã tìm được mấy chữ có ngụ ý rất tốt để dùng làm phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759649/quyen-7-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.