Hôm nay bầu trời cực kỳ quang đãng, còn tỏanắng ấm áp chan hòa, khác hẳn với những hôm vừa rồi trời lúc nào cũng mưa rầmrì, âm u khiến người ta có cảm giác chán ngán tới cực điểm. Vì thời tiết đẹp nên các phi tần tới cungcủa Hoàng hậu thỉnh an đều có mặt rất sớm, người nào người nấy xiêm y hoa lệ,trang điểm tinh tế, tất cả ngồi bên nhau trò chuyện trong Chiêu Dương điện tạonên một khung cảnh náo nhiệt vô cùng. Hôm nay Huyền Lăng cho tan chầu sớm, sau đóliền tới Phượng Nghi cung của Hoàng hậu. Các phi tần nhìn thấy Huyền Lăng thìđều cười tươi rạng rỡ, giọng nói cũng hết sức động lòng người, hệt như trăm hoađua sắc, người nào người nấy đều yểu điệu, thướt tha. Tôi vẫn ngồi ngay phía dưới Hoàng hậu, saukhi hành lễ với Huyền Lăng thì chỉ mỉm cười ngồi im nghe các phi tần vui vẻ tròchuyện. Huyền Lăng kéo tay tôi hỏi han mấy câu vềHàm Nhi và Linh Tê, cũng không có gì khác ngoài đêm qua ngủ có ngon không, sángdậy ăn uống có được nhiều không, sau đó lại hỏi Nhuận Nhi dạo này có còn haykhóc không... Hoàng hậu ngồi kế bên khẽ mỉm cười. “Hoàngthượng ngày nào cũng đi gặp ba đứa bé mà còn không yên tâm về chúng như vậy, đúnglà một người cha hiền.” Tôi hơi nhếch khóe môi nở một nụ cười thậttươi. “Đâu chỉ mình Hoàng thượng, người làm mẹ như thần thiếp đây cho dù ngàyngày đều nhìn thấy mấy đứa bé nhưng vẫn chẳng b giờ thật sự yên tâm được.”Sau đó lại nhìn qua phía Từ Thục dung. “Muội muội nhất định cũng thế đúngkhông?” Từ Thục dung khẽ cười điềm đạm. “Muội chỉphải chăm sóc một đứa bé thôi, xét cho cùng vẫn là tỷ tỷ vất vả.” Hoàng hậu đưa mắt ngắm nghía tôi một látrồi cười nhạt, nói: “Đúng thế, bản cung cũng thấy Thục phi có vẻ rất vất vảđấy, người cũng tiều tụy đi nhiều rồi. Quả là người làm mẹ có khác, việc gìcũng phải suy tính chu toàn.” Tôi tất nhiên nghe ra cái ý giễu cợt tronglời của Hoàng hậu nhưng chỉ làm bộ như không biết gì, vẫn cười bình thản.“Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, là mẫu thân của tất cả bách tính,việc phải bận lòng tất nhiên là nhiều hơn thần thiếp nhiều lắm.” Huyền Lăng tiện miệng cười, nói: “Hoàng hậuđã lâu rồi không làm mẹ, tất nhiên sớm đã quên mất việc chăm sóc trẻ sơ sinh vấtvả đến cỡ nào rồi.” Lời của tôi chẳng qua chỉ ám chỉ là Hoànghậu đã già, nhan sắc suy giảm, nhưng mấy câu vô tâm đó của Huyền Lăng thì lạiđâm thẳng vào nỗi đau lớn nhất của nàng ta, đó là nàng ta đã nhiều năm rồikhông làm mẹ. Dù dưới gối nàng ta có Hoàng trưởng tử để chăm sóc nhưng đó dùs cũng không phải cốt nhục thân sinh. Sắc mặt Hoàng hậu quả nhiên tái nhợt đi, cóđiều rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường, vẫn cất tiếng cười điềm đạm, ungdung. “Đúng thế, Hoàng trưởng tử đã lớn rồi.” Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy, chỉnh lạixiêm y rồi quỳ xuống hành lễ, tư thế thực là đoan trang, t nhã tột cùng.Huyền Lăng không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: “Đang yên đang lành cớ gì Hoànghậu lại hành đại lễ như vậy?” Cách trang điểm và nụ cười của Hoàng hậu đềuhoàn hảo không có gì để chê trách, giọng nói thì thoáng mang theo một chút mừngvui chậm rãi vang lên lọt vào tai mỗi người đang có mặt: “Chúc mừng Hoàngthượng, An Chiêu viện ở Cảnh Xuân điện đã mang thai rồng, thái y tới xem mạchnói là cái thai đã được bốn tháng. Thần thiếp xin chúc mừng Hoàng thượng.” Nghethấy lời này mọi người đều nhất thời kinh hãi. Chẳng trách An Lăng Dung đã hai ngày naykhông tới thỉnh an Hoàng hậu, vậy mà Hoàng hậu chỉ nói là thân thể nàng takhông được khỏe, hóa ra là vì duyên cớ này. Tôi ngấm ngầm căm hận, Hoàng hậu giấu việcnày thực quá kín đáo, không ngờ lại chẳng để lộ ra chút tin tức nào. Bây giờ AnLăng Dung đã mang thai được bốn tháng, cái thai đã bắt đầu ổn định, cho dù cóngười muốn giở trò với cốt nhục trong bụng nàng ta thì cũng khó mà tìm được cơhội để ra tay nữa rồi. Huyền Lăng quả nhiên mừng rỡ vô cùng, vộivàng đỡ Hoàng hậu dậy, hỏi: “Thật thế s?” Hoàng hậu cười tủm tỉm, nói: “Dạ phải, tháiy đã xem mạch rồi, chuyện này chắc như đinh đóng cột.” Mọi người vội vàng quỳxuống chúc mừng Huyền Lăng. Kính Phi bước lên trước mấy bước, tươi cườiôn tồn nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, có điều An muội muội cũng thật là... cóthai rồi mà không chịu nói sớm, khiến bọn thần thiếp mãi tới bây giờ mới có thểchúc mừng, Hoàng thượng nói xem có đúng thế không?” Tin tức An Lăng Dung đột nhiên có thaichẳng khác gì một tia sét giáng xuống giữa trời quang, hết sức bất ngờ, các phitần đang có mặt đều không kìm được cơn kinh hãi. Những lời ôn tồn này của KínhPhi vừa hay chính là nỗi nghi hoặc trong lòng tất cả mọi người. Hoàng hậu hờ hững nói: “Thân thể An Chiêuviện vốn không được khỏe, kinh nguyệt không đều, ngay đến việc bản thân có thaicũng phải tới khi ba tháng mới biết, mà khi đó vì phụ thân còn ở trong ngục nênnàng ta cũng chẳng dám rêu r, ngoài ra bản cung còn có ý đề phòng mộtchút...” Nói rồi Hoàng hậu liền như vô tình như hữu ý nhìn lướt qua phía tôi,giọng nói mang theo một tia sắc bén: “Trước đây Điềm Tần và Thục phi sẩy thaiđều là vì không cẩn thận đề phòng, thế nên kẻ gian mới có cơ hội lợi dụng, bàihọc này quyết không thể quên. Hiện giờ trong cung khó khăn lắm mới có được mấyvị hoàng tử, công chúa, bản cung không thể không cẩn trọng, bằng không chưabiết chừng lại có phi tần nào đó nhất thời hồ đồ mà giẫm vào vết xe đổ của CẩnPhi năm xưa.” Lời này của Hoàng hậu mang đầy thâm ý, hẳnnhiên ai cũng có thể nghe ra, ánh mắt bất giác đổ dồn cả về phía tôi và Từ Thụcdung. Nàng ta nói tới Cẩn Phi chính là có ý nhắc đến những phi tần có hoàng tử,mà người như vậy thì hiện giờ chỉ có tôi và Từ Thục dung thôi. Tôi thầm căm hận trong lòng, Hoàng hậu thựclà độc địa khôn lường, ngay từ đầu đã chĩa mũi nhọn về phía tôi, nếu sau nàycái thai của An Lăng Dung mà có bề gì thì tôi chính là người đầu tiên khôngtránh khỏi can hệ. Tôi cố kìm nén cơn giận, bên khóe miệng vẫnnở một nụ cười mỉm nền nã nhất. “Hoàng hậu nói rất phải, phi tần mang thai làchuyện quan trọng vô cùng, nhất định phải suy nghĩ chu toàn mới được, quyếtkhông thể sơ sảy chút nào. Thần thiếp hiện giờ vâng chỉ hiệp trợ quản lý lụccung, nhất định sẽ dốc hết sức mình trợ giúp Hoàng hậu bảo vệ cho cái thai củaAn Chiêu viện được an toàn.” Huyền Lăng nắm lấy bàn tay tôi, dường nhưlà để thể hiện sự vui mừng khi nghe thấy những lời của tôi vừa rồi. Hoàng hậu nói: “Thục phi biết nghĩ tới đạicuộc như thế quả là không phụ sự tin cậy của Hoàng thượng.” Rồi lại ngoảnh đầuqua phía Huyền Lăng. “Hoàng thượng, An Chiêu viện giờ đã mang thai, dựa theo tổchế thì cần được thăng một cấp lên làm phi chính nhị phẩm rồi.” Huyền Lăng đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt đầyvẻ căm hận của Hồ Uẩn Dung, trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Hiện giờ phi chínhnhị phẩm đã đủ ba người, tấn phong nữa e là không hay.” Hoàng hậu nói: “Tam phi hiện giờ đúng là đãcó ba người Đoan Phi, Kính Phi, Mẫn Phi, nhưng vì tổ chế mà phá lệ phong thêmmột người cũng không phải vấn đề gì lớn cả, huống chi Đoan Phi và Kính Phi tuylà phi nhưng kỳ thực đã hưởng sự đãi ngộ của phu nhân tòng nhất phẩm rồi. Nếukhông tấn phong cho An thị, chỉ sợ mọi người trong lục cung sẽ đều cho rằngnàng ta bị phụ thân làm liên lụy, trong tình hình như thế thì làm s mà yêntâm dưỡng thai được đây?” Tôi vừa kinh hãi vừa tức giận, số phi chínhnhị phẩm đã đủ rồi, phá lệ tăng thêm An Lăng Dung đã là quá đáng, nhưng càngđáng sợ hơn là bây giờ Hoàng hậu lại nhắc đến phụ thân của nàng ta, chưa biếtchừng chẳng b lâu nữa để nàng ta có thể yên tâm dưỡng thai, Huyền Lăng sẽ thacho An Bỉ Hòe tội nhận hối lộ. Mà lỡ như sau này An Lăng Dung sinh được hoàngtử, như thế trong tay Hoàng hậu cũng có hai vị hoàng tử rồi, bất kể về sau aitrong số hai người đó được lập làm Thái tử thì tôi, Dư Hàm và Dư Nhuận cũng đềusẽ không có chỗ chôn thây. Lòng tôi trào lên từng cơn sóng dữ, muôn vàn ý niệmđồng thời xuất hiện, nhưng ngoài mặt thì vẫn bình thản mỉm cười. “Nếu như tâm ýcủa Hoàng hậu đã quyết thì cứ như vậy đi là được. Trước đây mỗi lần được tấnphong, An muội muội đều chỉ lấy họ làm hiệu, bây giờ thân phận đã quý trọng hơnrồi, xem ra cần bảo phủ Nội vụ soạn ra mấy phong hiệu để lựa chọn mới được, bằngkhông thì thực là hời hợt quá.” Hoàng hậu thấy tôi nói vậy thì không khỏicó chút bất ngờ, sau khi quan sát tôi một chút, bèn nói: “Vậy hãy lệnh cho phủNội vụ làm việc này đi, Thục phi quả đã có lòng rồi.” Hơi dừng một chút, nàngta ra vẻ cảm thán: “Hiện giờ các ngôi vị trong lục cung hãy còn trống rấtnhiều, nếu phi chính nhị phẩm có đủ bốn người làm thành bốn góc kỳ thực cũng làviệc hay.” Tới lúc này thì đã không còn việc gì nữa,mọi người liền đứng dậy cáo từ. Về tới Vị Ương cung, tôi mới gỡ bỏ nụ cườitrên mặt xuống. Hoa Nghi và Tiểu Doãn Tử thấy khí sắc tôi khác hẳn ngày thườngthì không dám hỏi nhiều, chỉ đứng lặng lẽ một bên. Một tiểu cung nữ thông minh,lanh lợi đi tới đấm chân bóp vai cho tôi, Cận Tịch thì tươi cười bưng trà lên,nói: “Nương nương vừa tới cung của Hoàng hậu thỉnh an, tuy đi về đều có kiệuthay bước nhưng chắc cũng vất vả. Trà hoa nhài này đã được pha từ hồi sáng rồiđể cho nguội, uống bây giờ mùi vị vừa hay ngon nhất, nương nương hãy nếm thửmột chút đi.” Lúc này ánh dương buổi sớm tựa như nhữngdải lụa mềm phất phơ chiếu xuống, ngoài sân có vô số bông sơn chi vừa nở nhìntrắng muốt như tuyết đầu đông, vừa thuần khiết vừa rạng rỡ, lại xen lẫn giữanhững phiến lá biếc xanh thực là đẹp mắt vô cùng. Khắp Nhu Nghi điện dường nhưđều thoang thoảng một thứ mùi thơm thanh tân, dễ chịu, cảnh sắc trong ngoài hếtsức hữu tình, tiếc rằng lúc này tôi lại chẳng có tâm trạng đâu mà thưởng thức. Hoa Nghi thấy tôi chẳng buồn ngó mắt rangoài thì liền nói: “Nương nương không thích hoa sơn chi ư? Hoa phòng vừa đưatới mấy chậu hoa tú cầu đấy, nhìn tròn tròn thích mắt vô cùng.” Tôi đang thầm phiền muộn, liền xua tay kêubọn họ ra ngoài, chỉ giữ một mình Cận Tịch lại bên cạnh. Tôi chậm rãi nhấp một ngụm trà hoa nhài,cảm thấy từ cổ họng đến tim gan đều ngọt ngào dễ chịu hơn một chút, mới nói gằntừng từ: “An Lăng Dung đã có thai, được bốn tháng rồi.” Cận Tịch bất giác sững người, không kìmđược buột miệng thốt lên: “Không phải cô ta từng dùng Tức cơ hoàn ư? Cớ gì vẫncó thai được như thế?” Tôi cau mày buồn bực, nói: “Thứ ấy tuy làmtổn hại tới thân thể nhưng chưa chắc đã có thể gây tuyệt dục.” Cận Tịch lộ vẻ suy tư. “Trong cung vừa mớicó thêm ba vị hoàng tử, thế mà chưa đầy một năm An Chiêu viện lại cũng có thairồi, Hoàng thượng chắc đang c hứng lắm đây.” Tôi khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Đâu chỉ làc hứng, ngay đến Hoàng hậu cũng đích thân mở lời muốn phong cô ta làm phichính nhị phẩm, đúng là phong quang vô hạn.” Cận Tịch thấy tôi chỉ ngồi đó cầm chén trà,liền trầm ngâm nói: “Đã bốn tháng rồi, sợ là không dễ ra tay, quá mạo hiểm.”Rồi chợt lại khẽ cười. “Đợi bốn tháng mới nói ra, xem ra lần này bọn họ cẩnthận vô cùng.” Tôi hơi nhếch khóe môi. “Còn chẳng thế s,chỉ nhìn vẻ long trọng của Hoàng hậu khi nói ra tin mừng này là đủ biết đối vớinàng ta mà nói, cái thai này của An Lăng Dung quan trọng tới mức nào.” Cận Tịch lộ vẻ thấu hiểu. “Tư chất củaHoàng trưởng tử quả thực có hơi tầm thường, tuy được rất nhiều bậc đại nho báchọc mà Hoàng hậu mời tới tận tâm dạy dỗ nhưng vẫn chẳng có b nhiêu khởi sắc.Hiện giờ trong cung đã có bốn vị hoàng tử, không còn là thời chỉ có một mìnhHoàng trưởng tử như xưa nữa rồi. Còn An thị thì đã bị ghẻ lạnh một thời giandài, muốn vùng lên được để cứu lấy phụ thân mình thì chỉ đành trông cậy vào cáithai này thôi.” Lần này An Lăng Dung đột ngột có thai thựclà một biến cố bất ngờ khiến người ta trở tay không kịp, thực chẳng biết sẽ cóvận mệnh của bao nhiêu người bị thai nhi trong bụng nàng ta làm ảnh hưởng đây. Tôi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:“Kêu Hoa Nghi ra ngoài nghe ngóng một chút xem Hoàng thượng bây giờ có ở CảnhXuân điện không đi.” Cận Tịch vâng lời ra ngoài, một lát sau HoaNghi liền đi theo vào bẩm báo: “Hoàng thượng và Hoàng hậu hiện giờ đều đang ởtrong Cảnh Xuân điện, đứng từ xa đã có thể nghe thấy tiếng nói cười bên trongđó rồi.” Tôi trầm mặt xuống mân mê dải tua trân châuđính trên hộ giáp, nhẹ nhàng cất tiếng: “Được rồi, vậy hãy sai người loantruyền những lời này ra khắp lục cung, đặc biệt là câu cuối cùng ấy, phải làmthế nào cho càng nhiều người biết càng tốt.” Hoa Nghi vâng lệnh rời đi, tôi lại uốngthêm một chén trà nữa, quay sang hỏi Cận Tịch: “Trà này đúng là không tệ, cócòn nữa không?” Cận Tịch cười, đáp: “Nô tỳ biết nương nươngsẽ thích cho nên đã chuẩn bị rất nhiều.” “Vậy thì tốt, đợi lát nữa nhất định sẽ cókhách tới, trà này có thể mang ra mời bọn họ nếm thử luôn.” Dứt lời tôi bènđứng dậy đi tới gian điện phía đông thăm ba đứa bé. Chỉ chừng một canh giờ sau, Tiểu Doãn Tử đãđi vào bẩm báo rằng ba người Đoan Phi, Kính Phi và Lữ Chiêu dung cùng tới báiphỏng. Tôi chỉnh lại xiêm y rồi đi ra. Cả ba người đều đã ở trong Nhu Nghiđiện, nhìn thấy tôi liền đứng dậy định hành lễ. Tôi vội vàng ngăn lại: “Chúngta đều là tỷ muội với nhau, còn phải khách sáo như thế làm gì, huống chi đã tớilúc này rồi, tốt nhất hãy gạt bỏ những thứ lễ tiết vô nghĩa ấy đi.” Sau đó liềnmời ba người bọn họ ngồi xuống, lại lệnh cho Cận Tịch: “Đi mang trà hoa nhàilên đây!” Dứt lời, tôi không kìm được lộ vẻ tò mò. “Đoan Phi tỷ tỷ bình thườnghiếm khi ra ngoài, hôm nay s cũng tới đây thế?” Lữ Chiêu dung vốn tính hấp tấp nên nóingay: “Đoan Phi tỷ tỷ là phi tần vào cung sớm nhất, hôm nay xảy ra chuyện nhưvậy tất nhiên phải mời tỷ ấy đi cùng rồi.” Đoan Phi chỉ mỉm cười một tiếng,không nói năng gì. Sau khi trà được dâng lên, ba người cùngcầm chén khẽ nhấp một ngụm, Kính Phi lộ rõ vẻ âu lo, nói: “Trà của nương nươngđúng là không tệ, chỉ đáng tiếc bây giờ bọn ta chẳng có chút tâm trạng nào đểphẩm trà.” Lữ Chiêu dung là người dễ mất bình tĩnhnhất, cố kìm nén được một lúc rồi cuối cùng không kìm được đập “bộp” một cáixuống bàn, giận dữ nói: “Các vị tỷ tỷ trong lòng phiền não có thể nhịn khôngnói ra ngoài miệng nhưng muội thì chịu thôi. An Lăng Dung xuất thân thấp kém,tính tình lại lẳng lơ và hay đố kỵ, bây giờ đã được phong làm chiêu viện rồi màcòn chưa thỏa mãn, đột ngột nhảy ra nói là đã có thai, không ngờ lại muốn đượcphong phi nữa.” Tôi khẽ nói: “Tỷ tỷ nói nhỏ một chút, cònsợ là người khác không biết tỷ ghét nàng ta hay s? Nàng ta bây giờ đang lúcđắc thế, tự nhiên chọc đến nàng ta để làm gì? Tốt xấu gì thì tỷ cũng là mẹ ruộtcủa Thục Hòa Công chúa, không có ai dám tùy tiện đụng đến tỷ đâu.” Lữ Chiêu dung hơi ngẩn ra một chút rồi buồnbã nói: “Ta bây giờ đã chẳng được việc gì nữa rồi, lại lớn tuổi nữa, nếu khôngvì có Thục Hòa thì e là Hoàng thượng sớm đã chẳng còn nhớ được ta là ai. Lúcxưa tr ngôi vị đứng đầu cửu tần cho Hồ Uẩn Dung thì thôi cũng đành, ai bảongười ta là con gái của Tấn Khang Quận chúa, thân phận tôn quý ta không sođược. Về sau An Lăng Dung tuy cũng thuộc nhóm cửu tần như ta nhưng lại là chiêuviện, xét ra ngôi chiêu dung này của ta còn phải xếp sau cô ta. Bây giờ cô tacòn sắp được phong phi nữa, chờ khi sinh nở rồi thì ít nhất cũng là phu nhântòng nhất phẩm, đến lúc ấy cô ta vượt lên ta nhiều như thế, ta và Thục Hòa còncó thể sống yên ổn được nữa hay s?” Lữ Chiêu dung vốn không thích An Lăng Dung,giữa hai người có rất nhiều xích mích, mà An Lăng Dung thì khá được ân sủng,tâm tư lại tinh tế, Lữ Chiêu dung gần như lần nào cũng thua thiệt. Nếu sau nàyAn Lăng Dung leo được lên ngôi c rồi thì khó đảm bảo rằng sẽ không giở trò gìvới nàng ta và Thục Hòa Công chúa, khó trách nàng ta lại tức giận như vậy. Kính Phi thấy lời của Lữ Chiêu dung đều làsự thực thì không kìm được nhíu chặt đôi mày. “Phụ thân của cô ta vì nhận hốilộ mà đến bây giờ vẫn còn ở trong ngục chưa được thả ra, gia thế như vậy thựcsự không thể phong Phi được, tới ngôi cửu tần đã có phần quá đáng rồi. Vốn dĩdù cô ta có mang thai thì không tấn phong cũng không s hết.” Hai mắt bất giác sáng bừng lên, Lữ Chiêudung mừng rỡ nói: “Ba vị nương nương đều là người đã hoặc đang nắm quyền hiệptrợ quản lý lục cung cơ mà, chúng ta hãy thử tra tìm thật kĩ những tiền lệtương tự trong thời tiên tổ ngày trước xem chưa biết chừng lại có thể dựa vàođó để ngăn việc phong phi lần này lại.” Kính Phi lắc đầu, nói: “Hoàng hậu đã nói làđặc biệt phá lệ rồi mà. Hơn nữa ta cũng xem lại rồi, Túy Phi Lương thị của TháiTổ vốn chỉ là con gái của một kẻ đồ tể ngoài chợ, vì mang thai mà được phongphi, Hoàng hậu hoàn toàn có thể dùng tiền lệ này để chặn họng mọi người.” Đoan Phi cầm chén trà lên khẽ nhấp mộtngụm, sau khi thoáng ngẩn ra một chút bèn khẽ nói: “Lương thị tuy được phongphi nhưng về sau vẫn bị phế truất và đuổi ra khỏi cung, còn chết sớm nữa, đâucó phúc được như An thị. Nghe nói bây giờ Hoàng thượng còn đang ở trong cungcủa cô ta mà rủ rỉ tâm tình đấy.” Nghe thấy những lời thê lương ấy của nàngta, tôi cũng không khỏi có chút thương cảm, lại đưa mắt liếc qua phía Hoa Nghimột chút, biết rằng những lời mà nàng ta cho loan truyền ra ngoài đã có hiệuquả rồi. Sau khi Hoa Phi Mộ Dung Thế Lan năm xưa quađời, Đoan Phi mới dần đi lại trong cung nhiều một chút, cũng từng có hai nămnắm đại quyền hiệp trợ quản lý lục cung, chỉ là thân thể rốt cuộc vẫn khôngđược khỏe, đành trả lại quyền hành. Mà sau khi sức khỏe của nàng ta có chútkhởi sắc, Huyền Lăng cũng tỏ ra xót thương, tuy rất ít khi mây mưa chăn gốinhưng cũng thường xuyên tới thăm nom trò chuyện. Bây giờ nghĩ đến việc An LăngDung được ân sủng nhiều năm, lại sắp có con, nàng ta không khỏi có chút tựthương thân mình. Kính Phi và Lữ Chiêu dung đưa mắt nhìnnhau, Lữ Chiêu dung rốt cuộc vẫn không nhịn được, khẽ phỉ phui một tiếng: “Đồhồ ly lẳng lơ!” Tôi khẽ vuốt ve chiếc vòng san hô đeo trêncổ tay, dốc bầu tâm sự: “Người khác tạm chưa xét tới, nhưng Đoan Phi tỷ tỷ làphi tần vào cung hầu hạ Hoàng thượng sớm nhất, xét ra còn sớm hơn đương kimHoàng hậu hai năm, trong cung căn bản không có ai so sánh được; Kính Phi tỷ tỷthì từng hiệp trợ Hoàng hậu quản lý lục cung, cũng có công lao rất lớn; còn Lữtỷ tỷ là mẹ ruột của Thục Hòa Công chúa, trưởng nữ của Hoàng thượng, thân phậntất nhiên cũng không tầm thường. An thị tuy đắc sủng nhưng so với ba vị tỷ tỷthì đâu có đáng kể gì, thế mà hôm nay Hoàng hậu lại đích thân mở lời như vậy,đủ thấy trước đó An Lăng Dung đã liên hệ với Hoàng hậu rồi. Mà nghĩ lại, cáingôi chiêu viện hiện giờ của cô ta hình như vừa mới được phong có một năm thôithì phải.” Kính Phi đưa tay chỉnh lại vạt áo, cấtgiọng hờ hững: “Những năm nay bất kể là trong sáng hay ngoài tối, Hoàng hậu đềuchiếu cố cho cô ta rất nhiều.” Lữ Chiêu dung nói: “Còn chẳng thế s! ĐoanPhi nương nương ngồi ở ngôi này ít ra cũng hai mươi năm rồi, vậy mà vẫn chưađược tấn phong thêm, đúng là chuyện nực cười. Kính Phi nương nương thì cũngđược phong phi vào mùa xuân năm Càn Nguyên thứ mười bốn, đến giờ đã bảy, támnăm rồi, nhưng Hoàng hậu cũng chẳng nhắc gì tới chuyện phong thưởng. Tiểu muộilại càng khỏi cần nói tới nữa, bấy lâu nay chưa từng được Hoàng hậu ban chochút ân điển nào.” Kính Phi lắc đầu lia lịa, nói: “Thôi thôi,chúng ta vốn cũng đâu dám mong được nàng ta ban cho ân điển.” Tôi khẽ thở dài. “Mấy vị tỷ tỷ thực đã phảichịu ấm ức rồi. Muội hiện đang nắm quyền hiệp trợ quản lý lục cung vốn nên thaymấy vị tỷ tỷ dâng lời lên Hoàng thượng, có điều vừa mới sinh nở được một thờigian thì muội đã bị kẻ gian hãm hại, phải trải qua rất nhiều gian nan trắc trở,điều này thì các vị tỷ tỷ cũng đều tận mắt thấy rồi. Về sau tuy Hoàng thượngkhông truy cứu nữa, vẫn sủng ái muội như trước nhưng muội thực không thể khôngôm lòng cẩn thận, thành ra chẳng dám nói nhiều lấy nửa câu.” Kính Phi nhớ lại việc xưa, không kìm đượcthổn thức nói: “Tình hình khi đó thực quá rõ ràng, ai mà chẳng biết Hoàng tửcăn bản không thể là con của người khác được, thế mà chuyện vẫn bị làm ầm lênhết sức nực cười. Có điều, nếu không vì thế thì Hoàng thượng cũng đã không ghẻlạnh Hoàng hậu, xét cho cùng thì đều là nàng ta tự làm tự chịu mà thôi, hơn nữabọn ta cũng nhìn ra tâm tư của Hoàng hậu với muội.” Nói tới đây, nàng ta khôngkìm được thở dài. “Bọn ta thực đúng là một đám hồ đồ, người ta đã có thai bốntháng rồi mà vẫn chẳng hề hay biết. Nếu không phải hôm nay Hoàng hậu nói việcnày ra trước mặt Hoàng thượng, chúng ta chắc vẫn còn ù ù cạc cạc, chỉ từ đóthôi cũng đủ thấy tâm cơ của nàng ta thâm trầm đến mức nào.” Đoan Phi với một cành hoa đồ my trắng muốttrên chiếc bàn cạnh đó tới bên mũi ngửi, chậm rãi nói: “Tới bây giờ muội mớibiết s? Tiếp xúc với nàng ta b nhiêu năm như thế, chắp nối những sự việc đãxảy ra lại, dù có muốn không sợ hãi cũng khó.” Sau đó lại nhìn qua phía tôi.“Trong Chiêu Dương điện hôm nay, mấy câu nói đó của nàng ta chính là nhằm vàomuội đấy, muội nhớ phải cẩn thận.” Lữ Chiêu dung giận dữ nói: “Cẩn Phi đến khichết vẫn là một con quỷ hồ đồ, ai mà lại giống như cô ta chứ! Cẩn Phi có Hoàngtrưởng tử, mà bây giờ người có Hoàng tử không phải...” Nàng ta rốt cuộc đã hiểura, liền không nói tiếp nữa, chỉ cất tiếng cười lạnh. “Nếu Cẩn Phi vẫn còn tạithế, biết An Lăng Dung bây giờ phong quang đắc chí cỡ này, còn chuẩn bị đượcngang vai với mẹ đẻ của Hoàng trưởng tử là cô ta, chỉ e sẽ tức đến chết mất.” Đoan Phi tựa người vào chiếc ghế chạm trổhoa đào sau lưng, hơi cau mày lại. “Hôm nay Hoàng hậu nói các ngôi vị trong lụccung hãy còn trống rất nhiều, việc này còn chẳng phải là do ý của nàng ta s?Bây giờ tứ phi chỉ có duy nhất thục phi, ngôi phu nhân thậm chí còn bỏ trống,trong khi đó tam phi đã đủ người thì nàng ta lại muốn thêm vào An Lăng Dung.Lúc này chỉ e Mẫn Phi đang tức điên lên trong cung của mình đấy.” Các ngôi vị trong lục cung còn trống rấtnhiều? Trong đầu tôi chợt bừng lên một tia chớp sáng lòa, thân thể nhẹ nhõm hẳnđi, khóe môi bất giác hơi nhếch lên để lộ một nụ cười thư thái. Quả đúng thế thật,đây chính là lời mà vị Hoàng hậu nương nương tôn quý tột cùng kia chính miệngnói ra. Kính Phi trầm ngâm một chút rồi nói:“Chuyện của An Lăng Dung không ai ngờ tới. Cô ta đắc sủng nhiều năm như thế màchưa có thai lần nào, ai cũng ngỡ rằng cô ta không thể sinh nở được, nào ngờbất thình lình lại có như vậy, thực là nằm ngoài ý liệu của mọi người. Lần nàykhông ngờ cô ta lại sắp lên ngôi phi như ta và Đoan Phi tỷ tỷ, chỉ sợ...” “Chỉ sợ sau này sinh con xong sẽ được phonglàm phu nhân, như thế đại quyền hiệp trợ quản lý lục cung cũng phải chia mộtchén canh cho cô ta rồi.” Tôi tiếp lời. Kính Phi mở to hai mắt, rất nhanh sau đó đãlại cụp xuống. Đoan Phi cầm chén trà trong tay, ánh mắt liếc qua phía Kính Phimột chút, sau đó mới ung dung cất tiếng: “Ai bảo chúng ta không có phúc, bnhiêu năm rồi vẫn chẳng sinh được đứa bé nào, thành ra chỉ có thể trơ mắt nhìncô ta cưỡi lên đầu lên cổ thôi.” Tôi bình tĩnh nói: “Giờ cô ta đã mang thai,vậy thì cần phải ứng phó dần từng bước mới được. Cô ta đắc sủng nhiều năm nhưthế, người căm hận cô ta cũng chẳng ít đâu.” Kính Phi khẽ nở nụ cười. “Đúng thế, xét chocùng thì cô ta cũng phải sáu tháng nữa mới sinh, trong thời gian này ai mà biếtđược sẽ xảy ra những chuyện bất ngờ gì.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]