Mùa xuân năm Càn Nguyên thứ hai mươi ba tớirất sớm, tuyết vừa tan gió ấm đã thổi về, Thượng Lâm uyển nhanh chóng ngợp giữasắc xuân vô hạn.
Hôm ấy Huyền Lăng nghỉ lại Nhu Nghi điện,sáng sớm ngủ dậy không có việc gì liền nằm tựa vào giường nhìn tôi chải chuốt,trang điểm. Dưới ánh bình minh, trông sắc mặt y lúc này ngợp vẻ dịu dàng.
Tôi cài một cây trâm hình hoa lan lên búitóc, cất tiếng hỏi Phẩm Nhi đang đứng ngoài cửa sổ: “Tứ tiểu thư đâu?”
Phẩm Nhi đáp: “Tứ tiểu thư mới sáng sớm đãmang theo giấy bút, nói là đi vẽ tranh rồi.”
Tôi ngó mắt nhìn sắc xuân nồng đậm bênngoài, sau khi thầm tính toán một chút liền cười, nói với Huyền Lăng: “Hoàngthượng có muốn cùng thần thiếp đi ngắm cảnh xuân không?”
Y vui vẻ đồng ý. Chúng tôi dắt tay nhau đigiữa một mảnh xanh tươi bát ngát, khắp nơi đều là cỏ non mơn mởn cùng liễu rủphất phơ. Tôi thỉnh thoảng lại dừng chân ngắm cảnh, y thì hái mấy bông hoa càilên vạt áo tôi, giữa những tia nắng ấm áp, trông y có vẻ ung dung, điềm đạm nhưhồi chúng tôi mới gặp. Thế nhưng trong nỗi niềm cảm khái về việc mùa xuân chắckhác lúc xưa, chút tâm tình hư vô, mờ mịt ấy nhanh chóng tan đi như làn sươngmù sáng sớm, chẳng để lại trong tôi chút dấu tích nào.
Thốt nhiên, tôi và Huyền Lăng cùng dừngchân lại, đứng cạnh mấy gốc ngọc lan mà dõi mắt nhìn về phía xa.
Chỉ thấy bên bờ hồ Thái Dịch nơi hoa hạnhnở đầy, một cặp thiếu niên thiếu nữ đang đứng kề vai nhau thân mật.
Chẳng biết bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759647/quyen-7-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.