[25]Trích Trường hận ca, Bạch Cư Dị. Dịch thơ: Tản Đà. Nguyên văn Hán Việt: Tamthiên sủng ái tại nhất thân - ND.
Mùa này đang là dịp hoa phượng hoàng trongThượng Lâm uyển tưng bừng khoe sắc. Buổi trưa hôm ấy, Kính Phi tới ngồi chơi ởNhu Nghi điện của tôi, sau khi cùng tôi xem danh sách các phi tần sắp được tấnphong một lát liền ghé qua chái điện chơi đùa với mấy đứa nhỏ, nhất thời khôngkìm được nghĩ tới cái thai của An Ly Dung. Kính Phi cầm một miếng dưa mật lênăn, chậm rãi hỏi: “Muội vẫn chưa đi thăm An thị lần nào đúng không?”
Tôi hờ hững đáp: “Gần đây muội không cóthời gian rảnh, vả lại cũng chẳng muốn đi. Cô ta giờ đang có thai nên chắc mongmanh, yếu đuối lắm, lỡ có bề gì thì ai mà gánh nổi trách nhiệm.”
Kính Phi tựa người vào thành lan can bênngoài chái điện, nói: “Nếu đi có lẽ Thái hậu sẽ không vui, nhưng nếu không đithì Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ không vừa lòng, huống chi muội còn là thụcphi, bây giờ Hoàng hậu không quản việc gì hết, mọi trách nhiệm đều ở trên ngườimuội cả, do đó vẫn nên đi thì hơn.”
Lúc này hoa sen đã rụng mất gần một nửa,cũng chẳng còn tươi đẹp nữa, trong hồ có nuôi những con cá chép hai màu đỏtrắng không ngừng ngụp lặn vui đùa giữa những chiếc lá sen xanh biếc rung rinh,nhìn vui mắt vô cùng. Tôi khẽ cười, nói: “Nếu chỉ có một mình thì muội chẳngdám đi đâu, hy vọng tỷ tỷ có thể đi cùng với muội.”
Kính Phi cười, bảo: “Nếu muội không muốngánh mối hiềm nghi nào thì hãy đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759651/quyen-7-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.