Chỉ chừng một tuần trà sau, một nữ tử trongbộ đồ ni cô màu xám đã đi tới trước mặt tôi, chắp tay hành lễ, cụp mắt bìnhthản nói: “Lâu rồi không gặp, Thục phi vẫn chưa quên cố nhân chứ?”
Bà ta ngẩng đầu lên, tôi bất giác ngâyngười, rồi lập tức nở nụ cười lạnh. “Tịnh Bạch sư phụ có thể vào cung thế này,chắc là trận đòn khi xưa đã khỏi hẳn, có thể đi lại được rồi, miệng lưỡi cũnglinh hoạt hơn rồi.”
“A Di Đà Phật. Được Thục phi ban cho trậnđòn đó, giờ bần ni đã hiểu được một đạo lý là lúc nào cũng cần nói thực rồi.”
Tôi chăm chú nhìn bà ta một lát. “Chỉ monglà vậy.”
Kỳ Tần nói: “Thục phi còn muốn ôn lạichuyện xưa nữa sao?” Dứt lời bèn ngoảnh đầu qua nhìn Tịnh Bạch. “Sư phụ có lờigì thì mau nói đi, kẻo lại ảnh hưởng tới việc thanh tu.”
Tịnh Bạch hành lễ với Huyền Lăng và Hoànghậu, sau đó liền kể: “Nương nương khi tới chùa Cam Lộ thì vừa sinh nở xong,thêm vào đó tâm trạng lại không tốt nên ngày đêm buồn bã, không qua lại gì vớicác ni cô khác trong chùa. Mọi người đều nghĩ nương nương là quý nhân từ trongcung ra, lại thấy nương nương không để ý gì tới mình nên chỉ đành kính nhi viễnchi. Khi đó trong cung có một vị cô cô lớn tuổi thường xuyên đến thăm, thỉnhthoảng lại đưa tới ít đồ ăn mặc. Ngoài thế ra chỉ có vị thái y họ Ôn này là cứdăm ba bữa lại tới thăm nương nương một lần, hàn huyên đủ chuyện, hết sức âncần. Chùa Cam Lộ là nơi ở của các ni cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759632/quyen-7-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.