[1]Trích Trường hận ca, Bạch Cư Dị. Dịch thơ: Nguyễn Mỹ Tài. Nguyên văn Hán Việt:Trì trì chung cổ sơ trường dạ - Người dịch (ND).
Trời dần về hoàng hôn, các cung nữ nối đuôinhau đi vào thắp đèn, ánh đèn ấm áp cùng với tiếng đi lại loạt soạt mà các cungnữ phát ra vẫn không cách nào xua tan được bầu không khí nặng nề trong đại điệnlúc này. Một lát sau, các cung nữ lại nhất loạt lui xuống. Huyền Lăng đưa taychống cằm, tựa hờ vào chiếc ghế chạm khắc hình chín con rồng sau lưng, Hoànghậu thì tỏ ra đoan trang rất mực, dưới ánh đèn chiếu tới lại càng toát lên vẻnghiêm túc vô cùng. Đoan Phi dường như đã mệt, chỉ ngồi đó nhắm mắt trầm tư.Những người khác trong điện không ngừng đưa mắt nhìn nhau, thầm phán đoán tìnhhình hiện tại, nguyên một tòa cung điện rộng lớn mà lại chẳng có tiếng người,chỉ có tiếng đồng hồ nước “tí tách” vang lên không ngớt, để lại dư âm vấtvưởng.
Trên đường tới đây, chắc Ôn Thực Sơ đã nghephong phanh tin tức, khuôn mặt vốn hiền hòa nay có vẻ u ám vô cùng, song vẫncung kính hành lễ. Hắn lén đưa mắt liếc qua phía tôi, tôi ngồi yên một chỗ,không hề động đậy.
Tường Tần tinh mắt, bèn cất giọng the thénói: “Ôn thái y đúng là quan tâm đến Thục phi quá, vừa đi vào đã liếc nhìn xemthân thể Thục phi có được an lành không, chắc chỉ hận không thể lập tức đi tớibắt mạch bình an cho Thục phi ấy nhỉ!”
Ôn Thực Sơ coi như không nghe thấy, chỉbình tĩnh nói: “Tường Tần tiểu chủ có vẻ dễ nóng nảy, giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759631/quyen-7-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.