Con người ai mà không có tấm thân máu thịt,tất nhiên khó tránh khỏi bị tổn thương, mà những vết thương nơi đáy lòng thườngkhó lành hơn vết thương ngoài da thịt rất nhiều.
Hoàng hậu dường như đã quá quen với bộ dạngthất thần của Huyền Lăng, đối với những lời rất dễ làm người khác tổn thươngcủa y cũng coi như chẳng hề nghe thấy. Nhưng Hồ Uẩn Dung rõ ràng đã đánh trúngvào nỗi đau trong lòng Huyền Lăng, sự giải thích về tình cảm tỷ muội sâu đậmcủa Hoàng hậu dường như chẳng mang lại bao nhiêu tác dụng, vẻ giận dữ và âu sầutrên khuôn mặt y vương vất mãi không tan.
Tôi dần hiểu ra, chỉ cần đối mặt với nhữngviệc có liên quan tới Thuần Nguyên Hoàng hậu, bất kể là việc lớn nhỏ thế nào, yđều rất dễ đánh mất sự tỉnh táo.
Hoàng hậu lúc này không biện bạch gì thêm,khom người bình tĩnh nói: “Việc hôm nay hoàn toàn là lỗi của thần thiếp. NếuUẩn Dung thật sự bất kính với bề trên, vậy tức là thần thiếp không biết quảnthúc; mà trên thực tế thần thiếp không thể nhìn thấu suốt sự việc, thông kimbác cổ, do đó mới khiến Uẩn Dung phải chịu ấm ức, thực là cái lỗi vô tri bấttài. Bất kể xét về phương diện nào thần thiếp cũng đều không tránh khỏi tráchnhiệm, nay xin tự phạt bổng lộc một năm, chép lại ba mươi cuốn Thông sử, lấy đó làm răn.”
Huyền Lăng vốn còn có mấy phần trách móc,nhưng thấy nàng ta như vậy thì liền đưa tay tới đỡ. “Người không biết thì khôngcó tội, Hoàng hậu việc gì phải như vậy chứ?” Hiềm rằng Hoàng hậu nhất quyếtkhông chịu, hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759630/quyen-6-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.