Giọng nói trong trẻo ấy khiến mọi ngườichấn động, nơi tất cả mọi ánh mắt cùng đồ dồn về, một thiếu niên tuấn tú rảobước đi vào trong điện.
Trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đóthấp thoáng mấy tia sắc bén, lạnh lùng, cặp mắt đầy vẻ trí tuệ, sâu không thấyđáy. “Thần đệ hôm nay vào cung để thỉnh an hai vị thái phi, chẳng ngờ đi ngangqua các cung các viện đều thấy tối om mù mịt, chẳng thấy được mấy bóng người,duy có cung của hoàng tẩu là đèn đuốc sáng trưng, bèn tới đây xem thử có chuyệngì, ai ngờ mới tới bên ngoài đã nghe thấy những lời này!” Y đưa tay vén tà áomàu xanh lam lên, rảo bước đi lên phía trước quỳ một gối xuống. “Thần đệ thânlà tông thân, nguyện làm chứng cho Thục phi nương nương và Hoàng tử, Công chúa.Thục phi từ khi vào cung đến giờ vẫn luôn thức khuya dậy sớm, thương già yêutrẻ, mọi việc đều dốc hết sức mình, do đó thần đệ hoàn toàn tin tưởng vào nhâncách của Thục phi!”
Kỳ Tần bất giác hơi biến sắc, trên khuônmặt đầy đặn như vầng trăng tròn ánh lên một nét cười lạnh lùng tựa băng sương.“Cửu Vương gia mắt cao quá trán, xưa nay chẳng qua lại với các phi tần tronghậu cung bao giờ, sao hôm nay lại nói tốt về Thục phi như thế? Thức khuya dậysớm? Cứ như là Vương gia tận mắt nhìn thấy vậy!”
Huyền Phần vốn còn mang tâm tính thiếuniên, ánh mắt lướt qua người Kỳ Tần một chút, chợt sinh ra chút ý tinh nghịch,bèn cất lời đối lại ngay: “Chẳng cần bản vương phải tận mắt nhìn xem người tacó thức khuya dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759633/quyen-7-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.