Sáng hôm sau thức dậy, tôi tới Chiêu Dươngđiện thỉnh an theo lệ thường. Các phi tần trong cung lúc này đã tới quá nửa,nhìn thấy tôi thướt tha đi tới, tất cả liền vội vàng khom người hành lễ, vô sốtiếng châu ngọc va vào nhau vang lên nghe hết sức trong trẻo, êm tai. Nhìnnhững gương mặt xinh đẹp như hoa đang tỏ ra kính cẩn kia, tôi nở một nụ cườibình thản, bọn họ nào có thật lòng coi tôi ra gì, chẳng qua chỉ cúi mình trướcquyền thế của tôi bây giờ mà thôi.
Từ sau khi tôi về cung, những lời đồn thổichưa từng ngưng nghỉ, mãi tới khi tôi trấn áp Tường Tần, đè nén Kỳ Tần, lạisinh Hoàng tử và được phong làm Thục phi, tay nắm quyền hiệp trợ quản lý lụccung, những lời đồn ấy mới không còn xuất hiện bên tai tôi nữa, ngay đến nhữngcon người vốn đầy lòng ghen tức cũng đều đến trước mặt tôi mà trưng ra vẻ mặttươi cười, xiểm nịnh.
Tôi bám vào tay Cận Tịch chậm rãi bước chânlên bậc thềm, khi đi ngang qua bên cạnh Mục Quý nhân thì đột nhiên dừng lại,mỉm cười, nói: “Mục Quý nhân vào cung cũng được mấy năm rồi đúng không?”
Nàng ta ngẩng lên, lộ vẻ ngẩn ngơ, bối rối,nhưng rất nhanh sau đó vẫn ân cần tươi cười. “Nương nương trí nhớ tốt quá, tầnthiếp vào cung cùng năm với Phó Tiệp dư.”
Tôi dừng ánh mắt trên tà váy dài màu tímcủa nàng ta, hờ hững nói: “Giữ cho áo váy không dính bụi chính là bổn phận củamột phi tần, cớ sao Quý nhân mới sáng sớm thế này mà đã làm bẩn xiêm y như thế,là vì bản thân cẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759622/quyen-6-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.