Một làn gió nhẹ thổi qua, từ sống lưng tôibỗng truyền tới cảm giác lạnh ngắt, hóa ra những lời của Cận Tịch vừa rồi đãkhiến tôi toát mồ hôi lạnh, lòng thầm kinh hãi tột cùng. Đậu mùa là chứng bệnhcực kỳ khó chữa khỏi, một khi nhiễm phải thì khó lòng sống sót, đặc biệt là trẻcon. Nghĩ tới đây, lông tơ tôi dựng đứng cả lên, chiếc áo này vốn là do tôichọn cho Dư Bái mặc sát người, nếu như... Tôi thực không dám nghĩ tiếp nữa, mộtkhi việc xảy ra, sau một hồi truy cứu ắt sẽ có thể tra ra được là chiếc áo đãqua tay tôi rồi mới tới chỗ Dư Bái. Giờ bên ngoài đang sục sôi tin tức về quyềnthừa kế ngai vàng, nếu sự việc được xác thực tôi ắt sẽ mang tội mưu hại hoàngtử, dù có trăm cái miệng cũng khó mà biện bạch được.
Tôi không kìm được nhìn sang Trinh Quý tần,trầm giọng nói: “Không phải ta.”
Trinh Quý tần mặt mày tái nhợt, loạng choạngnhư muốn ngã, phải cố hết sức mới đứng vững được. “Muội biết.”
Tôi khẽ gật đầu. “Muội biết thì tốt rồi.”
Tới lúc này tôi vẫn còn run sợ, nếu Dư Báibị nhiễm bệnh đậu mùa ắt sẽ khó mà sống nổi, còn tôi thì sẽ vì mắc tội hãm hạihoàng tử mà mất đi tính mạng, không chỉ có tôi, ngay đến Ngọc Diêu, Ngọc Nhiêu,ca ca và cha mẹ tôi cũng đều sẽ lành ít dữ nhiều, đến khi đó Dư Hàm và Linh Têsẽ trở thành những đứa bé không nơi nương tựa. Tôi càng nghĩ lại càng căm hận,hay cho cái kế một mũi tên trúng ba con chim kia!
Chỉ chừng nửa tuần hương sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759621/quyen-6-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.