Trong mắt hắn, Niếp Tiểu Thiên bây giờ không còn là tiểu nữ nhân giả bộ ôn nhu yếu ớt trước mặt hắn nữa. Nàng sẽ vì bản thân mình mà phản kháng, vì tôn nghiêm của mình mà đi theo hắn, ngay cả, nhiều lần, đến trực tiếp lớn mật vung tay với hắn.
Nàng nói mình mất trí nhớ, chẳng lẽ một người mất trí nhớ, bản tính sẽ trở nên thay đổi lớn như vậy sao? Hoặc đúng hơn mà nói, đây mới thật sự là Niếp Tiểu Thiên.
Nhưng mà, hiện tại, việc bây giờ mới là nàng thật sự đã không còn quan trọng. Từ trước đến giờ nàng chỉ ở trước mặt hắn phách lối, nhưng có lúc lại biết làm cho người ta dở khóc dở cười, lại không thể không thán phục tiểu nữ nhân này được. Thế nhưng lại để cho hắn thấy được một mặt như vậy của nàng, ngượng ngùng như vậy, thanh thuần như vậy mà động lòng người.
"Hoàng thượng, ngươi. . . . . . Ngươi hạ tay xuống." Tiểu Thiên đầu vẫn thủy chung không dám nâng lên. Mặc dù khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, cũng đã biết hắn là nam nhân ‘tú sắc khả xan’, nhưng vẫn là không nghĩ tới, dáng người của hắn thế nhưng lại đạt đến loại trình độ này, sau khi tháo bỏ xuống áo trong, vóc người cân xứng không có chút nào bỏ sót hiện ra ở ngay trước mắt nàng, làm nàng nhìn thấy mà phải nuốt nước miếng.
Má ơi, dáng vóc người này, người này thật giống người mẫu lẫn vào a, không phải là cướp chén cơm người ta sao.
Còn có mấy khối cơ bụng. . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386227/chuong-311.html