"A?" Vốn đang khẩn trương, cả người cũng thiếu chút nữa co quắp tới đất nên Tiểu Thiên bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà cả người thiếu chút nữa bắn ra, đầu của nàng dao động tựa như trống như trống bỏi, "Không. . . . . . Không cần, tự ta sẽ cởi." Nhưng ngay sau đó lại ý thức được câu nói của chính mình có chút không ổn, nàng lại liên tục không ngừng lắc đầu một cái, "A, không. . . . . . Không phải là, ta. . . . . . Ta không cởi."
Cảm giác những lời này của mình nghe rất không được tự nhiên, nhưng Tiểu Thiên bây giờ không nghĩ ra làm như thế nào để giải thích.
Càng thấy bộ dạng khẩn trương của Tiểu Thiên, nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng sâu, "Tốt lắm, chớ khẩn trương, không cởi cũng không cởi, không quan hệ."
Hoàng Phủ Tấn nói những lời này xong lại rất mập mờ, càng làm cho Tiểu Thiên càng thêm thẹn đến muốn chui xuống đất.
"Ta. . . . . . Ta không có khẩn trương."
Má ơi, làm sao lại khẩn trương thành cái bộ dạng này a, chẳng qua là một người đàn ông mà thôi, chẳng qua là nam nhân này dáng dấp hơi đẹp trai một chút xíu mà thôi a, cũng không phải là đời này chưa từng thấy qua nam nhân, nàng làm gì khẩn trương như vậy nha, 555
Có cảm giác mình giống như đem một con sói mang về nhà.
Nhìn Tiểu Thiên cúi thấp đầu, bộ dạng mặt ảo não, hơn nữa tư thế hai người bọn họ đứng lúc này, Hoàng Phủ Tấn trong mắt thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386226/chuong-310.html