Một chưởng của Đình Xiển đánh xuống, tưởng chừng như sẽ lấy mạng của Tiểu Yến Tử. Cũng vì thế nên Tiểu Yến Tử mới nhắm mắt cam chịu.
Nhưng một khoảng thời gian qua đi, không dài nhưng đối với tình huống bây giờ thì cũng không hề ngắn, Tiểu Yến Tử vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của chính thân thể mình.
– Tại sao mình không chết?
Chàng từ từ mở mắt. Một chặp rồi mở to hẳn ra. Cả Đình Xiển và Nhạc Lữ đều đang dốc sức chọi lại một thanh niên. Xét về độ tuổi thì chắc chắn không qua hai mươi. Mặc cho Đình Xiển và Nhạc Lữ cả hai đều ra tay nhanh như cắt, mỗi đòn mỗi chiêu lại ẩn chứa vô vàn hiểm nguy, người thanh niên này không hề tỏ ra nao núng. Võ công của người thanh niên cũng lại vô cùng kì lạ, khi dùng trảo, khi dùng quyền, có khi dùng cước, mà thế cước lại rất quen. Tiểu Yến Tử giật mình:
– Là ai… sao cước pháp lại giống Thiên Cân Cước đến thế?
Không chỉ thế, khinh công lẫn tốc độ cũng không phải tầm thường. Mà cái cách di chuyển, đường biến đổi này lại trông rất quen.
– Là… Minh Hướng!?
Nhạc Lữ bực bội trút từng chưởng, mỗi chưởng lực như một lưỡi dao sắc bén nhắm vào những chỗ chí mạng của đối thủ. Nhưng có vẻ chưởng pháp của y chưa nhanh được bằng tốc độ của Minh Hướng, minh chứng là một chưởng của y xuất ra, chỉ có những tán lá phía sau rung lên xơ xác, còn Minh Hướng vì đã nhanh nhẹn chuyển qua thế khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-an-le-chi-vien/3276308/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.