Phái Nhất Nam nằm ở đồng bằng, đường đi không mấy khó khăn. Vậy nên lúc trời xẩm tối thì người phái Thiên Cân cũng sắp tới nơi.
Tiểu Yến Tử buồn rầu, lại lặp lại câu hỏi mà chàng đã hỏi suốt chặng đường từ Tiểu thực quán tới đây.
– Sao người lại hồ đồ thế chứ, nhỡ như lời của lão y đó là thật, người thân mang trọng bệnh thì biết làm thế nào?
Khánh Tiến đưa mắt ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã vội khuất về phía Tây, chỉ để lại trên bầu trời vài vệt sáng yếu ớt.
– Sống chết có số, hà cớ gì con phải quan tâm đến mạng sống của ta như vầy!
Tiểu Yến Tử muốn nói thêm, nhưng thái độ điềm tĩnh của Khánh Tiến làm cho chàng tuy bực bội nhưng cũng không muốn tranh luận, bởi chàng biết có nói gì thì ông cũng không thay đổi ý định.
Khánh Tiến lại nhìn lọ thuốc nhỏ. Hải Thượng Danh Y vốn biết bệnh tình của Hoàng Quân, chỉ là người phái Nhất Nam không biết tìm ông. Khánh Tiến bỗng mỉm cười.
– Được cứu rồi…
Tất cả dừng lại trước một cái dinh lớn. Khánh Tiến bước xuống, trước mắt là một bức trường thành hùng vĩ, cổng cao vút, trên ấy có một tấm bảng lớn, thiếp vàng xung quanh, được khắc ba chữ: Nhất Nam Phái, men theo hai bên là những con rồng được chạm khắc.
Chỗ này ông đến không ít lần, nhưng mỗi lần đứng trước cánh cổng này, ông lại không khỏi trầm trồ, thầm khen cho một phái có từ lâu đời, thầm khen cho một công trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-an-le-chi-vien/3276307/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.