Đêm lạnh lẽo. Gió Đông Bắc cuộn lên từng cơn. Những chiếc lá trúc của rừng Trúc Lâm đã cứng ngắc, chỉ khẽ đung đưa một chút nhỏ theo chiều gió.
Minh Hướng tỉnh dậy, thấy toàn thân tê mỏi, chỉ có thể mở mắt chứ không thể cử động.
– Sao lại vậy!?
Bỗng có tiếng vang lên từ một bên:
– Điểm huyệt!
Xung quanh tối om, Minh Hướng cố nhận ra giọng nói.
– Ngươi là Âm Hàn!
Âm Hàn gật đầu, nhưng vội nhận ra cả hai đều nằm trong phòng kín, nhất định Minh Hướng sẽ không nhìn thấy, nên mới khẽ mấp máy:
– Ờ!
Minh Hướng kêu lên, pha lẫn chút mừng rỡ:
– Ngươi không sao à?
– Hừ!
Minh Hướng chỉ khẽ nghe thấy tiếng hừ nhỏ trong cổ họng Âm Hàn. Hắn quả là kẻ không muốn nói nhiều. Nhưng trong tình thế cấp bách, hắn không thể không nói.
– Còn vài canh giờ nữa! Huyệt sẽ tự giải!
Minh Hướng mệt nhọc ngọ nguậy:
– Ngươi có vẻ rành về huyệt đạo!
– Hừ! E không dễ…
Không gian vắng lặng như tờ, chỉ nghe được tiếng gió xào xạc. Bỗng có chút ánh sáng len lỏi vào, mờ nhạt qua cánh cửa động đậy. Tiếng cót kéo từ từ rồi dứt hẳn. Sau đó là tiếng bước chân nhè nhẹ.
“Vụt”
Chiếc đèn bỗng vụt sáng, soi lên khuôn mặt cẩn trọng của Minh Hướng, nét mặt lạnh lùng của Âm Hàn. Và cả mái đầu lưa thưa vài sợi bạc của kẻ thắp đèn.
Kẻ này khuôn mặt hóp lạ thường, da chỉ nhăn đôi chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-an-le-chi-vien/3276304/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.