Chòi xóm nhỏ càng về đêm càng hiu quạnh. Xóm này không có tên, người bên ngoài không ai buồn gọi, mà người phía trong cũng chẳng ai buồn đặt. Nếu cần một cái tên, có thể gọi là xóm Đói vậy.
Tiếng chim lợn vang từng hồi, dễ khiến cho người ta đinh tai nhức óc. Nhưng với những người trong xóm, cái đói đã lấn át đi tất cả.
Màn đêm cứ thế bao trùm, cho đến gần sáng, tiếng chim lợn dần rơi vào khoảng không.
“Đùng!!!”
Tiếng sét rạch ngang trời, chớp một cái rõ nhanh. Báo hiệu một cơn mưa lớn mùa hạ.
– Hôm nay xui quá! Chưa kịp ra đồng đã mưa!
Tiếng một người đàn ông vang lên. Người đàn bà đi cạnh đáp lại:
– Thôi kiếm chỗ nào đó trú tạm vậy!
Bóng hai người đi nhanh về phía ngôi nhà hoang. Không gian xung quanh vẫn không có chút động tĩnh nào. Màn đêm mờ dần, nhưng xóm tàn vẫn đượm mùi hiu hắt, khung cảnh thê lương vẫn chưa dứt.
Trời cuối cùng cũng đã mưa, từng hạt nặng nề rơi xuống, mặt đường lầy đi nhanh chóng.
Hai vợ chồng đứng trước căn nhà hoang, cảm giác bỗng rợn lên ghê sợ. Cảm giác ấy càng dâng lên, khi thi thoảng lại vang lên những tiếng động kỳ lạ.
– Ông nó… có nghe thấy gì không?
Người vợ không quay mặt, chầm chậm hỏi. Người chồng tuy là nam nhi, nhưng cũng là con người, cảm giác lành lạnh xông lên tận óc, không hiểu vì cớ gì.
– Nghe gì…
Bỗng có tiếng ho hắt, tiếng không giống nam không giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-an-le-chi-vien/3276305/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.