Edit: Alicia
“Đáng tiếc, giờ tỏ vẻ yếu kém thì được gì chứ?” Nếu không phải đang lái xe, thể nào Thường Tuyết cũng xuống xe xéo xắt cho một trận: “Kiểu này là đứng ở cửa cao ốc chờ Văn đại thiếu cả đêm đó hở?”
Cô ấy nói rồi nhìn Thẩm Tuyền một cái.
“Muốn dạy dỗ Lam Thấm một chút không?”
Thẩm Tuyền vắt chéo đôi chân dài, khẽ đung đưa. Cô nhìn ssang phong cảnh phía khác: “Cô ta đáng thương thế, mình mà dạy dỗ, không phải trông cô ta càng đáng thương hôn à? Thôi, bẩn tay mình mất.”
Đúng, là dơ bẩn, kẻ như Lam Thấm không đáng để Thẩm Tuyền tự mình xuống tay, cô ta chẳng xứng. Tay Thẩm Tuyền từng ký hợp đồng hơn trăm tỷ, từng xử lý hạng mục giá trị liên thành, Lam Thấm chỉ xứng xách giày cho cô.
Thẩm Tuyết tán thành trong bụng, sau đó nghĩ lại.
Cô ấy chỉ hỏi đại thôi.
Không ngờ Thẩm Tuyền lại trả lời dài như thế, cô ấy sững ra. Đúng lúc đèn xanh bật sáng, Thường Tuyết đạp ga nhanh chóng lái đi. Giờ cô ấy mới nhận ra, trong giọng nói của Thẩm Tuyền thoáng chút lạnh lẽo.
Thường Tuyết không nhịn được mà nắm chặt tay lái, thầm quyết định sau này có nói đến chuyện giữa hai người họ thì sẽ lựa lời một chút.
Suy nghĩ Thẩm Tuyền thích Văn Trạch Lệ lại xuất hiện, Thường Tuyết nhìn Thẩm Tuyền một cái. Thẩm Tuyền vẫn vậy, không có biểu cảm gì khác, thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ.
Nhưng Thường Tuyết lại sực nhớ đến ngày kết hôn ấy. Ngày đó, nụ cười khẽ trên môi Thẩm Tuyền, đầy ngọt ngào.
Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-ai/907575/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.