Edit: Alicia 
Ting một tiếng. 
Văn Trạch Lệ trả lời: “Rảnh.” 
Thẩm Tuyền dựa vào tay vịn sofa, gửi ghi âm: “Tối nay gặp tại biệt thự.” 
Văn Trạch Lệ cười đáp: “Được.” 
Bỏ điện thoại xuống, Thẩm Tuyền nhìn về phía bố. Thẩm Tiêu Toàn ngồi về chỗ sofa đối diện, ông cầm điếu thuốc, bình thản nói: “Nếu đã quyết thì mau khởi động bộ phận quan hệ công chúng đi. Tiếp theo đây sẽ là một trận chiến, chúng ta cần bảo đảm xử lý chuyện này khéo léo trên tiền đề ổn định thị trường chứng khoán.” 
Thẩm Tuyền gật đầu: “Dạ.” 
Cô nói: “Con có cách.” 
“Vậy con cứ mạnh dạn làm đi.” 
“Cảm ơn bố.” 
Thẩm Tiêu Toàn ngẩng đầu nhìn con gái. 
Xinh đẹp ngút ngàn, được nuông chiều từ bé, lại hết lòng vì công việc. Thực ra con bé vốn không lạnh lùng như vẻ ngoài, đứa trẻ như vậy sao có thể đi nịnh nọt người ta chứ? Chướng mắt con bé là do bọn họ mù. 
Ông thà tìm một người yêu Thẩm Tuyền, còn hơn để con bé tìm người nó yêu. 
* 
Trời sập tối. 
Thẩm Tuyền ở nhà ăn cơm rồi được tài xế đưa về biệt thự. Trần Hề Hề vừa thấy cô tới đã vội ra đón, song không biết vì sao, trông Thẩm Tuyền lạnh lùng hơn trước hẳn. 
Trần Hề Hề hơi sợ, cô ta dịu giọng hỏi: “Thẩm tổng, tôi pha cho cô ly cà phê nhé?” 
Thẩm Tuyền treo áo khoác xong, ngồi lên sofa đáp: “Cô bị đuổi rồi.” 
Trần Hề Hề chưa kịp phản ứng lại. 
“Gì cơ?” 
Thẩm Tuyền tựa vào thành ghế, ngước mắt lên nhìn Trần Hề Hề, giọng nói nhẹ bẫng lặp lại: “Cô, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-ai/907576/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.