Trans: Nguyên 
“Anh không sao chứ? Anh thấy thế nào rồi?” Lam Thấm vừa khóc vừa hỏi. Sau khi Văn Trạch Lệ đạp người đàn ông kia một phát, lông mày vẫn còn mang theo sự tức giận, nghe câu này anh liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Lam Thấm thì nói: “Tôi không sao.” 
Sau đó, anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền. 
Đặt Thẩm Tuyền xuống cạnh xe, quan sát từ trên xuống dưới. 
Chân Thẩm Tuyền có hơi trẹo, nhưng cô không thể hiện ra ngoài, chỉ nói: “Tôi không sao.” 
Cô nghe thấy tiếng khóc của Thường Tuyết, quay đầu đi tìm Thường Tuyết, Thường Tuyết dựa lên cánh tay của Nhiếp Tư, bị dọa đến mức nước mắt không ngừng rơi xuống. Đến khi nhìn thấy Thẩm Tuyền đi tới, cô ấy òa khóc, đẩy Nhiếp Tư ra tiến lên ôm lấy Thẩm Tuyền: “Dọa chết mình rồi, tay lái của mình lệch cả một bên.” 
Thẩm Tuyền vỗ vỗ vai của cô ấy: “Không sao, may là lệch đấy.” 
Nếu như trực diện. 
Cả hai người đã nằm dưới gầm xe rồi. 
Sự việc này chắc chắn là hậu quả của vụ rửa tiền lần trước, Văn Trạch Lệ biết tin thì tới ngay, nhưng vẫn tới muộn. Thẩm Tuyền và Thường Tuyết nhìn có vẻ không có việc gì nhưng vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra cho an tâm, xe của bệnh viện tư nhân cũng đúng lúc đến nơi. 
Hai người một trước một sau chuẩn bị lên xe. 
Cổ tay Thẩm Tuyền đột nhiên bị nắm lấy, cô quay đầu lại. 
Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc trong miệng, dưới ánh sáng, đôi mắt dài dần trầm xuống. Anh lấy điếu thuốc trên miệng ra, nhất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-ai/907574/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.