Trans: Lam Lam
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức ở đầu giường vừa reo, Thẩm Tuyền liền dậy trước rồi cô bế con trai từ trên giường dậy. Văn Thân vẫn mơ mơ màng màng, trông có vẻ không muốn dậy, ngồi lên rồi lại ngả xuống. Thẩm Tuyền vuốt mái tóc lộn xộn của cậu bé ra sau, cúi người vỗ vỗ cậu: “Dậy thôi, Văn Thân đi học thôi.”
Văn Thân xoay người nằm trong lòng Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ rõ ràng đang cáu bẩn do mới dậy, anh nhíu mày, mở mắt tóm lấy tay con trai, giọng anh trầm thấp lạnh lùng: “Đứng dậy ngay.”
Văn Thân nghe thấy giọng nói này thì khẽ mở mắt, quả nhiên trông thấy ánh mắt lạnh lùng từ đôi mắt hẹp dài của bố mình, lần này Văn Thân không nhây được nữa, cậu bé lầu bầu ngồi dậy.
Thẩm Tuyền vội vàng đỡ lấy cậu rồi kéo cậu xuống giường, lấy bộ đồng phục giúp việc đã gấp sẵn trên ghế sofa mặc lên cho Văn Thân.
Văn Trạch Lệ ngồi dậy từ trên giường, chăn bông trượt khỏi ngực anh để lộ ra cổ áo ngủ, làn da người đàn ông không trắng nhưng đường nét rõ ràng, mang theo sức mạnh.
Anh bật đèn ngủ, xuống giường, đi tới vỗ vỗ eo Thẩm Tuyền: “Em đi uống nước đi, để anh mặc cho.”
Nói xong, anh liền lấy quần áo từ tay Thẩm Tuyền.
Văn Thân chui đầu ra khỏi áo, nhìn thấy là Văn Trạch Lệ thì kêu lên: “Bố ơi.”
“Ừ.” Văn Trạch Lệ lười nhác đáp lại một tiếng.
“Bố ơi.” Sáng sớm ngày ra, giọng nói của con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-ai/3563664/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.