Thạch Anh không ngờ bản thân mình lại có thể khóc nhiều đến như vậy, bao nhiêu sự xui xẻo đều đổ ập xuống đầu. Cô cười khẩy, không phải bất hiếu là đại tội lớn nhất sao? Bản thân mang đại tội cả trời đất cũng không dung thứ bắt cô nhận lấy nghiệp nặng. Ôm bụng, nơi đây có một sinh linh nhỏ bé đang lớn dần, Thạch Anh từng nghĩ sẽ giết chết nó vì cô còn nhỏ, không có nghề nghiệp, học hành bỏ ngang xương. Nhưng tính người trong cô trỗi dậy, bản năng làm mẹ quyết liệt phản đối việc nhẫn tâm như thế. Một phần vì cô nhớ Vương Tú Lam, nhìn thấy ánh mắt của bà lúc ôm con búp bê "Đậu Nhỏ" kia trong lòng, dù đầu óc không tỉnh táo nhưng trái tim bà yêu thương Đậu Nhỏ rất thật, và mạnh mẽ.
Rồi lại cảm nhận được giọng nói, nụ cười trên khuôn mặt già nua của bà Hoa. Sinh ra đứa con tâm thần, thất vọng rồi tuyệt vọng, cứ ngỡ sẽ bỏ rơi nó nhưng cuối cùng lại không nỡ. Dù đứa trẻ ấy có gây ra cho bà đau đớn, nhưng trái tim người mẹ vẫn bao dung ôm ấp, che chở cho đứa con nhỏ. Chỉ là... số phận chia cắt họ, và Nhàn ra đi, không chừng giờ Nhàn đã luân hồi trở thành một đứa trẻ đáng yêu vui vẻ nào đó trên thế giới này rồi.
Sờ nhẹ bụng: "Tại sao lại bỏ con? Trong khi con cũng là người cũng có quyền được sống, được hít thở, được trải nghiệm đời như bao đứa trẻ khác? Mẹ xin lỗi!"
Cô ngồi xụp xuống, gập bụng rồi khóc. Lần này mắt Thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hat-dau-nho-binh-an/739141/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.