Chưa từng có một ngày nào Thạch Anh không nghĩ đến cái chết, nỗi đau, nhục nhã dần ăn sâu vào tâm hồn, nuốt hết tất thảy sức sống từ cô. Và cái ngày cô quyết định vứt bỏ đi những điều đau khổ nhất, kết thúc cuộc sống. Thạch Anh đờ đẫn, bần thần lê từng bước chân nặng nhọc trên con đời dài, cô tìm nơi vắng vẻ, nơi đó chỉ có mảnh đất hoang, cỏ mọc qua đầu, người người không lui đến, mọi tiếng động ồn ào từ thế giới ngoài kia dường như tắt hẳn đi.
Con dao nhỏ được mài thật bén, Thạch Anh đưa lên cao nhìn ngắm nó thật lâu, do dự rồi quyết liệt gào thét. Hai tay vò đầu, bứt tóc, khuôn mặt vì thét lên mà nhăn nhó khó coi, đôi mắt thâm quầng hút sâu sau hàng lông mi cong vút. Cô bật cười, điên loạn mà cười to, cô lại khóc, khóc đến dại khờ. Con dao trên tay sắc bén ánh lên tia bạc chói vào mắt cô, cô che mắt, ném con dao xuống cỏ, đôi chân thụt lùi về sau. Thạch Anh lắc đầu, chạy, cô bỏ chạy thật nhanh ra khỏi nơi vắng vẻ này, trong lòng không ngừng réo lên thảm thiết: "Chết... chết đi... chết nhanh đi!"
Giọng nói trong đầu chua ngoa văng vẳng bên tai: "Sao đứa con bất hiếu như mày không chết đi?"
Rồi lại nghe thấy giọng nói êm dịu: "Đứa trẻ không có tội."
Kẻ khó ưa phản bác: "Nghiệp chướng, con lẫn mẹ đều phải chết!"
Cô ngồi sụp xuống, hai tay bịp chặt lỗ tai, mắt nhắm chặt để những giọt lệ nóng hổi không thể rơi ra nữa. Thế nhưng cô càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hat-dau-nho-binh-an/739140/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.