Đi học rồi lại về, Thạch Anh có ghé viện thăm Vương Tú Lam nhưng đến cửa phòng rồi lại thôi. Do không có tiền nên phòng bệnh hạng thường, vừa đông vừa hôi còn không có chỗ cho bệnh nhân nằm, có người đợi giường phải nằm hẳn ra ngoài hành lang. Cô để con búp bê ở trước cửa phòng, nhờ một người ở đó đưa đến giường Vương Tú Lam giúp. Thay vì đi ngay thì cô đứng lại chờ đợi con búp bê đến tay người nhận, rồi cuối cùng Vương Tú Lam cũng nhận được nhưng bà quay mặt chỗ khác, ném con búp bê xuống giường.
Thở dài, Thạch Anh rời đi, cô biết con búp bê đó đâu phải "Đậu Nhỏ" mà Vương Tú Lam hàng ngày chăm sóc như con đâu. Bước ra khỏi bệnh viện, cô nhìn xung quanh, có người khóc, có người cười, nhưng sao cô lại thấy nước mắt nhiều đến vậy. Nhìn trời, nhìn đất, cô vác cặp bước về trên con đường đông đúc xe. Hình như có người té rất mạnh vì bị giật đồ, ai đó hét lên chói tai vô cùng, cô quay đầu sang nhìn và thấy bóng dáng cô gái nhỏ trên chiếc xe đạp cổ cong đã té nhào xuống đất. Cô bé mặc đồ học sinh cấp hai, chiếc cặp bị hai tên chạy wave cướp mất, bé ngồi khóc rất to, gọi mọi xung quanh cứu nhưng không một ai dừng lại quan tâm.
Một lúc sau có một bà lão đầu đội nón lá, gác chống xe đạp rỉ sét vội vội vàng vàng đến đỡ. Cảnh vật vẫn cứ như thế, dòng người cứ xô bồ mà lướt qua không ai chịu bỏ một vài phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hat-dau-nho-binh-an/739139/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.